[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].6
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].6
Chương 6
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đêm tối bao phủ, mọi thứ đều im lặng.
Trên lầu hai của biệt thự nhà họ Đường, luôn có một căn phòng với ánh đèn vàng ấm áp rực rỡ, bên trong chiếc giường lớn màu gừng bừa bộn đầy vết nước các loại, mùi thạch nam quyện với hương thơm mát ngọt ngào mê hoặc, những tiếng vỗ bành bạch vào da thịt và tiếng thiếu niên nức nở khàn khàn gọi “anh” hòa quyện cùng nhau nghe dâm đãng vô cùng.
Thanh niên cường tráng đè thiếu niên da trắng mềm mại vào tường, cùng cậu làm tình đến chết, thiếu niên chịu không nổi phát ra tiếng nho nhỏ như mèo kêu, hai bàn chân trắng nõn mềm mại lơ lửng giữa không trung.
Ba người loạn luân đang làm tìnhở trong phòng, lúc này ngoài cửa có một vị khách đi vào.
Chuông cửa vang lên hai lần, nhưng không đánh động nổi đến ba người đang làm tình hăng say…
Lầu một.
Quản gia tuổi đã cao, giấc ngủ cũng nông, ngay lập tức bị tiếng chuông cửa đánh thức, nghi hoặc vén chăn đi tới huyền quan.
Nhìn thấy người đàn ông trên màn hình, nghi hoặc của ông hoàn toàn tan biến, ông vội vàng mở cửa, nhìn người đàn ông phông trần bên ngoài, kinh ngạc nói: “Tam gia, ngài trở về rồi!”
Người đàn ông đứng bên ngoài đặt tay lên chuông cửa, vừa định nhấn chuông lần nữa, không ngờ cửa mở ra, còn nhìn thấy vị quản gia già đã nhiều năm không gặp, không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Đường Ngộ An khẽ cười: “Chú Vương, mấy ngày trước giáo viên tâm lý của tôi đi du lịch trở về, nên tôi trở về nước thăm chú ấy.” Y bất lực: “Sau khi thầy về hưu, thầy đi du lịch khắp trời nam biển bắc, bỏ lỡ lần này, không biết bao giờ mới gặp lại. “
Người vừa nói đang kéo một chiếc vali màu đen, thân hình cao lớn, chân dài như bạch hạc cao quý tao nhã, đôi mắt hơi cong, nụ cười ôn hòa dễ gần, là một dạng ấm áp như gió xuân, thấy ai cũng mang theo một chút ý cười khiến người ta mê mẩn.
Đây là Đường Ngộ An, Tam gia nhà Đường, em trai ruột của Đường Thừa Nghiên và bố Đường Kiêu, tốt nghiệp cấp ba đã ra nước ngoài du học, tuy rằng rất ít khi trở về, nhưng y có mối quan hệ tốt với Đường Thừa Nghiên và người anh cả đã khuất, cũng rất thân với Đường Kiêu, cháu trai của mình.
Lão quản gia nghe vậy không khỏi ngẩn ra trong chốc lát, suy nghĩ một chút: Hình như nghe nói Tam gia tốt nghiệp tâm lý học, đã đăng rất nhiều bài báo ở nước ngoài, được rất nhiều bệnh nhân săn đón, cũng không biết … có thể chữa khỏi cho tiểu thiếu gia không?
Ông thở dài một hơi, cũng không dám vọng tưởng quá mức, vội vàng mở cửa Đường Ngộ An trước, điềm đạm nói: “Tam gia, mau vào đi, nhân tiện ngài ăn cơm chưa? Để tôi làm cho ngài một bát mì để lót dạ nhé?”
Giọng nói lo lắng còn chưa kịp dứt, ông còn định xách hành lý của Đường Ngộ An, Đường Ngộ An làm sao có thể để cho một ông già xách đồ nặng như vậy chứ, y vội vàng tránh đi, ấm áp nói: “Chú Vương, để tôi tự đi, không làm phiền chú nữa, tôi đã ăn trên máy bay rồi,” Y dừng một chút, sau đó hỏi: “Hôm nay chú hai có ở nhà không?”