[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].2
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đèn trong tầng hầm rất sáng, mấy người đàn ông mặc âu phục vạm vỡ đứng canh cửa, một mùi máu tanh nồng nặc từ một cánh cửa tràn ra, họ ôm tay thong đứng, vẻ mặt bình tĩnh mà trò chuyện về công việc, nhưng nhìn vẻ hung dữ trong mắt bọn họ, có thể thấy rõ những người này tuyệt đối không dễ chọc. Trong đó chỉ có hai người đàn ông có biểu hiện hơi khác, yết hầu lăn lộn, nhìn như muốn nôn mà không dám nôn.
Cánh cửa sắt sơn đen luôn đóng kín, chỉ trong một giờ, người đàn ông buông thõng hai tay bên trong từ khinh khỉnh chuyển sang chửi thề, cuối cùng khóc đòi chết, cửa cách âm chất lượng không tệ văng vẳng truyền ra từng tràng tiếng thét chói tai, khiến đám thuộc hạ vừa mới tiếp xúc với mảng công việc màu xám này tái nhợt đi, chỉ có những người làm lâu năm không hề ngạc nhiên, thậm chí còn không cau mày.
Người đàn ông mới tới lau mồ hôi, anh ta nuốt nước miếng, không nén được quay sang hỏi người đàn ông vạm vỡ đang chợp mắt bên cạnh: “Anh Vương, đây là thiếu gia của Đường gia mà,… chuyện này cũng độc ác quá.”
Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh nghe thấy, hừ mũi một tiếng, “Thiếu gia? Cậu nói cũng đúng…”
“Đây là con trai duy nhất của Cậu cả nhà Đường, Đường Kiêu. Sau khi Cậu cả qua đời, hắn nhanh chóng tiếp quản những thế lực màu xám đó, xử lý tàn nhẫn nhóm nòng cốt lên mặt cậy già, lợi dụng cơ hội để gây rối. Kể từ đó, không ai dám gọi cậu ta là Kiêu thiếu gia nhà Đường nữa, mà đều kính cẩn gọi hai chữ ‘Kiêu gia’.”
Người đàn ông vạm vỡ cắn chặt răng, nghĩ đến cảnh tượng hôm đó lại cảm thấy kinh hãi thấu gan, hít một hơi: “Kiêu gia kiêu ngạo bạo ngược, lúc đầu những kẻ nòng cốt kia cố ý ra đòn phủ đầu trước, nhưng không ngờ tất cả quả báo lại dồn lên người mình, nên đến chết cũng điên điên khùng khùng.” Anh ta quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ thở dài nói: “Người bên trong cũng xui xẻo, nếu rơi vào tay chúng ta ít nhất còn có thể lành lặn, nhưng tội lần này lại ở trong tay Kiêu gia, giờ muốn chết cũng khó…”
…
Bên trong tầng hầm ngầm.
Người đàn ông bị treo cao hai tay đã không thể kêu lên được nữa, máu thịt bầy nhầy không phân biệt được ai là ai, chỉ có thể phát ra những tiếng ậm ừ yếu ớt, nhưng dù như vậy, anh ta vẫn không chết.
Đường Kiêu thở dài chậm rãi, như đang tiếc nuối tên này cũng không lì lắm, còn chưa sống sót qua một vòng dưới tay hắn thế mà đã nôn hết chuyện nhà ông chủ cũ của mình ra?
Chậc, chán quá.
Lúc này, một thuộc hạ mặc âu phục màu đen ngoài cửa cầm điện thoại di động đã được kết nối cuộc gọi đi vào, nhỏ giọng nói: “Kiêu gia, điện thoại của gia chủ.”
“Thế à?”
Đường Kiêu ngoài ý muốn nhướng mày, tùy tiện lấy khăn tay lau đi vết máu đỏ tươi trên tay, cầm lấy điện thoại di động của thuộc hạ đưa lên tai, khe móng tay của bàn tay cầm điện thoại còn dính máu đỏ tươi. Hắn uể oải nói: “Chú hai, tìm tôi làm gì?“