[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].15
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].15
Chương 15
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Trái tim Đường Ngộ An đau đến chết đi sống lại, y ôm Đường Đường vào lòng, dùng tay phải đỡ gáy cậu, cúi đầu hôn lên tóc cậu, thanh âm khàn khàn: “Không, Đường Đường không phải trẻ hư.” Hai tay ôm sau đầu Đường Đường khẽ run, thanh âm tựa hồ bị cái gì ngăn trở, khó khăn nói: “Chú sai rồi, chúng ta sai rồi.”
Trong lòng y dâng lên một nỗi hối hận khôn tả, khi Đường Ngộ An gặp Lý Nhạc Dật lúc mới vào nhà Đường, y đã linh cảm được mình có điều gì đó không ổn, đồng thời anh cũng biết “bạn chơi” này có thể không phải là người lương thiện.
Nhưng Lý Nhạc Dật đã ở bên Đường Đường quá lâu, 18 năm qua Đường Đường chỉ có nó làm bạn, lại thêm ảnh hưởng của chứng tự kỷ, họ sao có thể nỡ lòng làm vỡ cái bong bóng giả tạo có vẻ đẹp đẽ này. Vốn dĩ định làm từng bước một, đưa nó ra khỏi Đường gia trước, để Đường Đường hoàn toàn quên mất người bạn chơi này, sau đó để Đường Kiêu thẩm vấn nó.
Nếu không có vấn đề gì, thì vì lợi ích hơn mười năm, họ sẽ đền bù xứng đáng cho Lý Nhạc Dật, nếu có vấn đề, “bạn chơi” này phải trả cái giá phải trả, chỉ là họ không ai nghĩ tới, con chó mà bọn họ không để ý này hóa ra lại là một con linh cẩu tham lam, đến giờ phút cuối cùng còn muốn giết chết bảo bối của họ!
Đường Ngộ An cúi đầu, hai tay đỡ sau đầu Đường Đường vẫn không ngừng run rẩy, hầu kết y run rẩy, cổ họng hắn như bị vô số bông gòn chặn lại, y hối hận, hối hận vì đã không lập tức giết chết Lý Nhạc Dật khi biết có chuyện không ổn.
Đứa trẻ vô cùng bối rối, buồn bã hỏi y mình đã làm điều gì sai. Trời ơi, y đã làm gì!!
Người đàn ông kia tựa hồ đang nắm giữ bảo vật sắp mất nào đó, càng ngày càng cố gắng, hơi thở thê lương của y khiến người ta có cảm giác y khổ sở đến sắp chết…
Hai tay run rẩy, thân thể không tự chủ được run lên, Đường Đường ngây người nép vào trong ngực chú ba, vừa mở miệng, đột nhiên một nhiệt độ nóng ẩm nháy mắt rớt xuống bả vai, chậm rãi nhòe đi.
Chú ba khóc.
Đường Đường ngậm miệng, hơi mím môi, ngập ngừng nép vào trong lòng chú, vươn tay ôm lấy y, tay kia nhẹ nhàng vuốt tấm lưng chú ba đang còng xuống như bị vật gì đè nặng, vỗ nhẹ như đang dỗ một đứa trẻ đang khóc.
“Chú đã làm gì sai phải không?” Thiếu niên hỏi y.
“Vậy, chú phải xin lỗi Đường Đường, với cả, sẽ không có lần sau. “
Đường Đường dụi má vào ngực y, sau đó chạm vào tấm lưng đang run rẩy của chú, nhẹ nhàng nói.
“Cháu tha thứ cho chú đấy.”
Người đàn ông được hoàng tử bé an ủi sững người lại, một tiếng nấc nghẹn ngào lạc điệu tràn ra, dáng vẻ ủ rũ, không giống vị tam gia tao nhã của Đường gia một chút nào.
Không ai biết y sợ mất đi thiếu niên trong lòng mình đến mức nào, y thật cẩn thận, muốn được nâng niu chú chim nhỏ này cả đời trong lòng bàn tay.