[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].9
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].9
Chương 9
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đường Tử Khiêm khoác áo khoác nhìn ánh trăng vô biên ngoài cửa sổ. Bàn tay trắng đến trong suốt từ tay áo tuyết rộng nắm lấy cửa sổ, ẩn ẩn vẻ thất thần.
Trầm kha bị bệnh, luôn phải dựa vào máu của Ngu Tiêu để ôn dưỡng mới có thể thở. Thừa tướng nhắm mắt, Đế vương xuất chinh, y giả lấy máu, tướng quân tìm thuốc.
Nói đến cũng thật buồn cười, ba người họ là thiên chi kiêu tử, là nhân trung long phượng, vậy mà giờ lại lao tâm khổ tứ cho một kẻ sắp chết.
“Cốc cốc -” có tiếng gõ cửa sổ, Đường Đường mở mắt, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Cửa sổ bị đột nhiên đẩy ra, một bóng người bước vào.
Gần đến mùa xuân, nhưng gió vẫn còn lạnh nên Đường Đường che môi ho mấy tiếng.
Người mặc đồ đen muốn đến giúp, lại cắn chặt răng nửa quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe, khàn khàn nghẹn ngào nói: “Chủ tử, đến lúc rồi! Tiểu hoàng đế cứng đầu, không tin ngài. Ngài không thẹn với tiên hoàng, không thẹn với Ngụy quốc, việc gì có thể làm được đã làm hết rồi, xin chủ tử— ” Hắn quỳ lạy, giọng nói nghẹn ngào ,”Cho chính mình một con đường sống.”
Đường Đường nheo mắt thở dài một tiếng, “Thôi được rồi, tìm cơ hội đánh hôn mê bệ hạ, cho người của chúng ta rút khỏi hoàng cung.”
Người mặc đồ đen đột nhiên ngẩng đầu, tuy rằng trong lòng bất mãn vì phải cứu tiểu hoàng đế vô ơn, nhưng chủ tử đã đồng ý rời đi, vẫn làm cho tên ngốc này nhe hàm răng trắng rơm rớm nước mắt cười.
Hắn dập đầu, lắc mình nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất trong bóng tối bao la.
Đường Tử Khiêm đảo mắt nhìn những đồ trang sức bằng ngọc bích tinh xảo trong đại điện này, cùng một số món đồ chơi nhỏ kỳ lạ, cuối cùng mắt dừng lại trên bàn, một bức thư từ Tuyết Sơn mênh mang thúc ngựa gửi về đây, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Nhiếp Đế tuy phương pháp tuy tàn nhẫn nhưng nhổ cỏ tận gốc, dân chúng thoải mái hơn so với khi tiểu hoàng đế còn nắm quyền. Tướng quân thanh danh hiển hách, là một cây đao đánh đâu thắng đó, quân biên cảnh e dè không dám làm càn với quân kỳ chữ ‘Bùi’.
Các bá tánh an cư lạc nghiệp, thừa tướng cũng đã từ bỏ ý định phục quốc, nhưng Đường Tử Khiêm có ân tất báo, có thù oán cũng tất báo, cậu không lý giải được rõ ràng cuộn chỉ rối này chỉ biết từ biệt, đường ai nấy đi.
…
“Cứu với, ngục tối đang cháy!” Cung nhữ nhỏ đầu bù tóc rối, té ngã bò lồm cồm trên đất, lớn tiếng kêu to.
“Cái gì! đi lấy nước!” Dập lửa nhanh.”
“Chạy nhanh chạy nhanh!”
Mặc dù địa lao không ở cạnh cung điện, nhưng lại có rất nhiều hoa lá cỏ cây, khói dày đặc lần lượt bốc lên, hoàng cung lập tức rối loạn, ầm ầm xách thùng nước chạy đến bên kia.
Nếu lúc này, có người cảnh giác mà đi vào đám tiểu cung nữ la hét hoảng sợ, e rằng cũng không tìm thấy người.
Suy cho cùng, căn cơ của Nhiếp Yến Chi nằm ở Đại Hằng, gần đây lại bận tìm thuốc cho thừa tướng, không dọn dẹp sạch sẽ trong cung, trời xui đất khiến còn sót lại một nhóm người của Đường Đường.