[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].8
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].8
Chương 8
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thừa tướng được Đế vương ôm trong lòng, cơ thể bệnh ốm không ngừng run lên, nắm chặt quần áo của nam nhân, nước dâm chảy ròng ròng, cả long bào uy nghiêm cũng ướt đẫm.
Nhiếp Yến Chi bình tĩnh đến mức người ta không thể đoán được hắn nghĩ gì, hắn cúi người đặt thừa tướng xuống giường, vuốt lại mái tóc đen hỗn độn của cậu.
Hơi ấm dần dần quét qua, Đường Đường ngửi được long diên hương trên chăn bông, ánh mắt mất tiêu cự chậm rãi lấy lại độ ấm trước đây, xấu hổ nhắm mắt lại, khó khăn nói, “Đi ra ngoài!”
Đã đến nước này, Đường Tử Khiêm mà còn không thể đoán được tại sao ngày nào mình cũng mộng xuân, thì cậu đích thị là một kẻ ngốc.
“…” Nhiếp Yến Chi mím môi, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của thừa tướng, nhỏ giọng nói: “Đừng nóng giận, ta sẽ giết hắn cho em.”
Nói xong, Nhiếp Đế đứng thẳng người, không khí xung quanh người lạnh lẽo đến đáng sợ, sải bước ra khỏi phòng.
Ở trên giường, thừa tướng không thể chịu được nhục nhã mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách lóe lên gian xảo, cậu lười biếng ngáp một cái, lật người ôm chăn bông.
……
Hoàng cung
Không ai dám gây ồn ào ở nơi thiên tử đang ở, vậy mà hôm nay …
Cửa sổ chắc chắn “rắc rầm” vỡ tan, một vật thể màu đỏ bay ra ngoài theo hình vòng cung.
“Bịch——” Sau đó nện mạnh xuống đất.
Mặc dù đêm qua tuyết rơi dày, nhưng sáng nay đã được cung nhân quét dọn sạch sẽ, thứ bị ném ra khỏi phòng không có cái gì đệm, đập thẳng vào gạch lát nền, đau đến đỏ cả mặt, “ui da ui da” rên rỉ luôn miệng.
“Là ai!” Chỉ huy cấm vệ quân dẫn một đám người vây quanh, rút kiếm mắng, “Ai dám ầm ĩ ở đây.
Nhiếp Yến Chi bước ra khỏi noãn các, mặt lạnh lùng. Chiếc áo ngoài có long văn đã bị cởi ra, không biết bị ném ở đâu. Lúc này hắn đang xắn tay áo trong, hầm hầm hung ác làm ai nhìn cũng phải rét.
Chỉ huy giật mình, vội vàng dẫn người quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Rút lui xuống” Đế vương mặt mày âm u, nhạt nhẽo nói, “Đứng thành vòng xung quanh, không cho người chạy trốn.”
“Tuân lệnh!” Chỉ huy nhận lệnh, đứng dậy dẫn một đoàn binh vây kín một vòng không chừa kẽ hở.
“Khá lắm Nhiếp Yến Chi!” Ngu Tiêu hít một hơi đứng dậy, nhìn thấy tay áo của bạn mình đã xắn lên, y đột nhiên nói nhanh hơn, “Chờ đã! Này, này, nghe ta nói xong đã… “
Nhiếp Yến Chi khẽ hừ mũi, “Đừng nhiều lời, đánh xong rồi nói.” Dứt lời hắn vung nắm đấm đến y giả, sượt qua sợi tóc, đập viên gạch đá xanh phía sau thành một cái lỗ lớn, vết nứt như mạng nhện lan rộng vòng quanh.
Ngu Tiêu chật vật né tránh nắm đấm, nhìn thấy cảnh này, hít một hơi thật sâu, ngay cả giọng nói cũng thay đổi giọng điệu, “Nhiếp Yến Chi! Đánh người không đánh mặt, ngươi còn như thế ta sẽ đánh trả đấy.”