[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].4
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].4
Chương 4
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Bùi Diên ngửi được mùi thơm ngào ngạt trong không khí, đũng quần sưng tấy suýt chút nữa lộ ra trước mặt mọi người, hắn không chút thương xót, nhấc cổ áo tiểu hoàng đế lên ném thẳng cho các tướng lĩnh ngoài cửa.
“Rầm”, cánh cửa đóng sầm lại.
Nhiếp Yến Chi vừa mới vui vẻ xong, trên cổ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người tràn đầy sự gợi cảm nam tính của đàn ông trưởng thành sau giao cấu, như một con báo ăn uống no đủ, thỏa mãn nằm nhịp đuôi trong lãnh thổ của mình.
Chờ trong phòng không có ai, tướng quân khôi ngô tuấn tú cố gắng gượng chú chim, tươi cười đi tới xốc tấm vải đen trên án thư.
Bàn tay to đẩy tấm vải sang một bên, hương thơm nồng nàn xen lẫn mùi tanh của tinh trùng ùa ra, ánh nến vàng trên chân đèn chiếu vào, phản chiếu một thân ngọc dâm mỹ.
Công tử như ngọc trần truồng, mông tuyết bị đánh đỏ dẩu cao, trong tư thế quỳ bò dâm đãng, ánh nến nhuộm tầng mồ hôi thơm trên lưng cậu thành màu mật ong nhạt, dây buộc tóc đã rơi vì va chạm, tóc đen trải khắp mặt đất, sườn mặt đẹp như tiên dán trên tấm thảm nhung đỏ, không nhìn rõ được vẻ mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách ướt đẫm nước. Cậu nằm trên mặt đất thở dốc, cái miệng đỏ hồng hơi thè ra đầu lưỡi, nước bọt giàn dụa.
Chưa kể đến hoa cúc hồng phấn kia, bông hoa nhỏ thẹn thùng đã bị long căn của đế vương chơi đến chín rục, tinh dịch trắng ngà uốn lượn rỉ ra từ miệng lỗ sưng vù, để lại cảnh sắc dâm loạn trên cặp đùi trắng nõn của thừa tướng.
Bùi Diên nheo mắt lại, dùng bàn tay to phủ đầy vết chai vuốt qua lọn tóc mượt như tơ lụa, cẩn thận chạm vào làn da trắng như tuyết mềm mại của thừa tướng, bàn tay khô nóng khiến người phía dưới rùng mình một cái, làn da trắng tuyết quá non nớt, bị bàn tay bóp chặt để lại những đốm đỏ, trông như hoa mai nở giữa trời đông.
Cảm xúc tinh tế trên tay khiến Bùi Diên thở dài, thấy Đường Đường từ nãy đến giờ vẫn chưa xốc lại tinh thần sau cao trào, xót xa nói, “Chậc, dữ tợn thế? Ca, hôm nay ngươi bị sao vậy?”
Trước đây vì lo cho thân thể không khỏe của Đường Tử Khiêm, lúc mây mưa bọn họ không quá kịch liệt, sợ hăng quá lỡ xé luôn thân thể này ra thành mảnh nhỏ, nhưng hôm nay tâm trạng Đế vương đã xấu đến cực hạn. Long căn dưới háng suýt làm linh hồn thừa tướng bay thẳng lên trời.
Quả nhiên, Bùi Diên vừa hỏi, vị đế vương vốn đã không mấy vui vẻ tức giận mở to mắt ‘hừm’ một tiếng, mặt mày đã u ám lại càng sa sầm thêm.
“Cũng không có gì, chỉ là Đường tướng rất tao nhã, thích tưới hoa bằng thuốc bổ làm từ huyết sâm.”
Bùi Diên ban đầu chỉ định trêu chọc, nhưng giờ nhìn thừa tướng đã mềm nhũn thành vũng, tuy khuôn mặt tuấn tú vẫn tươi cười nhưng giọng điệu lại có chút nguy hiểm, “Ồ … vậy, thừa tướng đã có ý định muốn chết?” Hắn càng bóp chặt tay, thở dài, “Hóa ra là chúng ta tự mình đa tình. Đường tướng muốn chết cũng hoàn hoàn không yêu cầu quân thần địch quốc thương tiếc, nếu như vậy, bổn tướng đây nên để cho thừa tướng trước khi chết tận hưởng cái gì gọi là nhân- gian- cực- nhạc”.