[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🎵️[QUẢN LÝ NHÃ NHẶN].11
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🎵️[QUẢN LÝ NHÃ NHẶN].11
Chương 11
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Máy quay phía sau tận chức tận trách ghi lại bóng lưng hiu quạnh của mọi người, Đạo diễn Phùng cầm loa ho khan dưới ánh mắt phẫn uất của vị quản lý.
“Thì … Do những biến động gần đây của thị trường, giá nhà đất tăng, giá thịt heo cũng tăng, mà kinh phí của ê-kíp chương trình lại có hạn.” Đạo diễn Phùng bậy bạ một hồi mới nói ra mục đích cuối cùng: “Ngôi nhà trên núi nằm ở cuối bậc thang, và nhiệm vụ đầu tiên— – “
“Đạo diễn Phùng …” Thiếu gia Mạnh cắt ngang lời anh ta, rất chân thành đặt câu hỏi, “Vậy, kinh phí của chúng ta có liên quan gì đến thịt heo?”
Thích Yến, Tần Dữ, Đường Đường đều mặt lạnh mày nhạt, trên mặt viết mấy chữ to chói lọi, “Tiếp tục, đi tôi nghe ngài biên.”
Các nhân viên công tác run rẩy bả vai cố nín cười.
Đạo diễn Phùng cứng họng, tức giận trừng mắt nhìn họ, ngang ngược nói, “Tôi là đạo diễn, tôi nói có là có!”
Mạnh Thần Dật: “…” Bội phục làm động tác OK, và sau đó ra hiệu ngài cứ nói, tôi tắt đài đây.
Đạo diễn giương cao loa oang oang chỉ huy: “Nhiệm vụ đầu tiên, xách vali lên và đi đến địa điểm cuối cùng.”
Drone bay lên các bậc thang, nhìn ra toàn bộ ngôi làng miền núi nhỏ.
Làn nước trong xanh, núi non và hoa cỏ khắp nơi, ngôi biệt thự hai tầng nằm ở cuối bậc thang đang chờ mọi người ghé thăm.
Những bậc thang cao lại dốc, những chiếc vali lớn nhỏ như đang cười vào mặt họ, ai cũng trông bàng hoàng như bị sét đánh.
Khương Khê không chịu nổi nữa, “Đạo diễn, phải tự mình khiêng hết những thứ này sao?” Đôi mắt long lanh rũ xuống vô cùng đáng thương: “Ê-kíp không thể tàn nhẫn như vậy… Chúng tôi còn chưa ăn cơm trưa đấy.”
Cậu ta mang nhiều đồ nhất toàn đội, chưa kể còn đang là mùa hè, xách nhiều đồ như thế chắc chắn mệt chết.
Phùng Triết Mậu lạnh mặt: “Ê-kíp tàn nhẫn thế đấy, mọi người tranh thủ một chút còn ăn cơm sớm.”
“Được rồi được ~”
Các thiếu gia xách vali lớn lên, còn có ý xách giùm cho anh trai.
Ngài quản lý ‘mãnh 1’ nhìn độ cao, từ chối sự giúp đỡ, hạ tay kéo xuống, nhấc chiếc vali lên oai phong bước đi.
Đùa à, cậu có thể sênh ca hằng đêm với ba tên nhãi con này, còn không xách nổi cái vali sao?
Thích Yến đi phía sau cậu, đôi mắt hồ ly quét qua cặp mông vểnh sau lớp quần tây của anh quản lý, khẽ nỉ non: “Thể lực của anh thật là tốt.”
Anh quản lý mạnh mẽ oai phong chợt rợn sống lưng, tăng tốc bước nhanh hơn.
Không, thể lực của anh không tốt chút nào! !
KFW đã đứng dậy rồi, Khương Khê dù bất mãn cũng không thể đứng yên, đành phải miễn cưỡng kéo vali, khó khăn tiến lên trước cùng Bào Thừa Bình đang không ngừng đổ mồ hôi.