[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🍁[CÔNG TỬ YẾU ĐUỐI].13
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🍁[CÔNG TỬ YẾU ĐUỐI].13
Chương 13
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
“Chẳng qua chỉ là một con hát, thế mà cũng làm các cậu điên cuồng như thế, chỉ toàn là hạ phẩm.”
Người đàn ông mặc trường sam tự cho mình là thanh cao nhìn một vài người hâm mộ ký kịch, mỉa mai nói, như thể ai cũng mù lòa có mình gã sáng mắt.
Gã đột ngột cất cao giọng, cố tình tăng âm lượng, câu nói vô duyên này thật sự khiến nhiệt tình của một số người hâm mộ hí kịch tắt ngúm.
Bị mọi người vây quanh, Đường Đường cũng không vui vẻ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Từ xưa đến nay, anh hùng không hỏi từ xuất xứ, sau lưng nói xấu người, cũng. . . .không phải điều một quân tử làm.”
Cậu vốn rụt rè, nhút nhát như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua sẽ sợ hãi bỏ chạy, vừa lấy hết dũng khí cùng người khác tranh luận, cậu liền nuốt nước bọt, thấp thỏm bất an, tuy đúng là nhát gan, nhưng đối với tiểu công tử từ nhỏ đã bị bắt nạt mà nói, đây đã là rất cố gắng rồi.
Trong số những người hâm mộ hí kịch, các nữ sinh mặc đồng phục cũng phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc trường sam tức giận nói: “Thời đại nào rồi còn nghĩ cái gì cũng thấp kém chỉ có người đọc sách mới giỏi, anh là ai mà lại đi coi thường người khác? Chỉ vì anh đọc nhiều hơn người ta mấy quyển sách à? Ha… nực cười.”
Lời châm chọc của nữ sinh khiến người đàn ông mặc trường sam đỏ mặt, phản bác: “Con hát là cửu lưu cuối cùng! Người xưa nói thất lưu đầy tớ sai vặt, bát lưu trộm cướp, cửu lưu là kỹ nữ nghệ xướng, còn tệ hơn ăn mày trộm cướp, tôi nói sai cái gì?”
Sự khinh thường trong mắt khiến những người hâm mộ kinh kịch đã lên đến mức muốn xông lên đánh gã một trận, hai nhóm nam nữ có tư tưởng khác nhau tranh cãi không ngừng, Đường Đường vuốt mèo thỉnh thoảng còn đổ thêm dầu vào lửa, làm họ cãi nhau càng to hơn. Đinh Gia Hy lúc đầu xúi giục ra cảnh này trợn tròn mắt, vội vàng can ngăn, ôn tồn nói với họ đừng khắc khẩu.
Nhưng bây giờ, những học sinh đã gần đến mức xắn ống tay áo lên đấm nhau rồi sao còn quan tâm đến y nữa? Một số văn nhân có khí chất nho nhã cũng cảm thấy lời nhận xét của người đàn ông mặc trường sam rất quá đáng, trong lời can ngăn cũng có chút trách móc.
Gã đàn ông tự cho mình thanh cao không chịu nổi bị buộc tội, gã túm lấy Đinh Gia Hy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lớn tiếng hỏi y: “Hi Quân, nói cho tôi biết, tôi nói đúng hay sai!”
Đinh Gia Hy bị gã kéo cổ tay làm đau, khẽ cau mày thở dài, kiếp trước y rất kiêu ngạo, sau khi trọng sinh lại càng tự phụ, cho rằng mình là đứa con của số phận được ông trời sủng ái, chẳng qua là ngụy trang quá tốt mà thôi. Trong lòng y kỳ thật cũng đồng ý với lời của gã đàn ông kia, Bạch Khanh Chi chỉ là một con hát mà thôi, huống chi hôm nay ông chủ Bạch còn gián tiếp tát vào mặt y, nhưng những lời này hiện tại cũng không thể nói ra.
Suy nghĩ sắp xếp lại câu trả lời không xúc phạm ai, y định mở miệng ba phải.
Đường Đường đứng bên ngoài đám đông vuốt mèo nhìn thấy thời cơ, ném một “thật thà buff” qua.