[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - ⚠️[THIẾU NIÊN ĐÁNG THƯƠNG].8
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- ⚠️[THIẾU NIÊN ĐÁNG THƯƠNG].8
Chương 8
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thời gian biển xác sống tiên đến ngày càng gần, căng thẳng lặng lẽ lan tỏa trong căn cứ. Lưới điện được kéo lên xung quanh khu vực an toàn, trạm kiểm soát nghiêm ngặt, đội tuần tra vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng, không có lúc nào không trong tư thế cầm súng chuẩn bị giao tranh.
Những người sống sót hoảng loạn cả ngày, dù không biết tại sao nhưng họ ngửi thấy mùi máu từ sự chuẩn bị kiên cố này, thậm chí có người còn đóng chặt cửa chính, cửa sổ, co ro trong nhà không dám bước ra.
Nhưng cũng có nhiều người sống sót, họ bước ra khỏi ngôi nhà an toàn, những chàng trai mạnh mẽ cầm súng, những bác trai bác gái lớn tuổi làm hậu cần may vá, thuốc thang, nấu nướng.
Trải qua hàng ngàn năm, con người tiến bộ không ngừng, bước chân không bao giờ ngừng nghỉ, ngay cả khi khi thảm họa hôm nay ập đến, đốm lửa nhỏ bé cuối cùng sẽ tụ lại thành một ngọn lửa sáng chói lộng lẫy.
Đường Đường nhìn cảnh tượng phồn hoa của căn cứ mà thở phào nhẹ nhõm, trong cốt truyện gốc, Sầm Trúc không để lộ ra chuyện biển xác sống, dẫn đến căn cứ Thần Hi sụp đổ mà không có biện pháp phòng thủ nào, thậm chí còn người sống sót cũng chỉ còn lại một phần mười.
Cậu giả vờ có khả năng tiên tri nằm mộng nói ra trước cốt truyện, cũng không phải để chèn ép bất cứ ai, cậu chỉ không muốn nhìn thấy những người rất cố gắng để tồn tại trở thành linh hồn cô đơn trong địa ngục.
Nhưng Đường Đường không ngờ rằng Sầm Trúc kiếp này ngày hôm sau lại đến gặp Khúc Bác Học diễn lại y hệt những gì cậu làm. Sự trùng hợp này làm nhân vật nam quan trọng trong nguyên tác thấy rõ mặt thật của nam chính, từ đấy bừng tỉnh ngộ.
Đường Đường cong khóe môi nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ đúng là hay không bằng hên.
“Nhìn cái gì vậy?” Lâu Tử Khiên đi tới, ôm lấy cậu từ phía sau, cúi đầu xuống, hơi thở ướt át phun nóng hổi vành tai. “Muộn như vậy sao không về? Con thỏ nhỏ của bọn anh lại đang âm mưu gì đây?”
Tháng 10 thời tiết đã hơi lạnh rồi, Đường Đường trước đó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, giờ lại được thanh niên ngang ngược ôm chặt trong vòng tay, hơi ấm dần dần quét khắp tay chân, cậu bĩu môi, giọng mang theo vẻ trong trẻo ngây thơ, “Ai bảo các anh cứ bắt nạt em, em… đã nói không muốn rồi mà.”
“Các anh … các anh … dai sức vậy” Đường Đường đỏ cả tai, khó khăn mở miệng: “Đi… đi vào… quá nhiều…”
Đuôi mắt Lâu Tử Khiên hơi cong lên, vừa nghe cậu nói thế y khẽ cười một tiếng, tiếng cười của thanh niên làm khi lồng ngực rung lên rất dễ chịu.
Đường Đường đang ở trong ngực y, lập tức nhíu mày xù lông, “Anh cười cái gì!”
“Được rồi, được rồi, bọn anh sai rồi,” Lâu Tử Khiên đầu hàng, cắn nhẹ vành tai cậu, “Bé phạt bọn anh thế nào đây?” Y hơi cọ đáy quần gồ lên vào vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, giọng khàn đi: “Dùng mông phạt bọn anh nhé, được không?”
Lỗ tai trắng hồng bị hút đến ửng đỏ, mắt Đường Đường bắt đầu hiện lên dục vọng, không khỏi ưm a, đưa tay về phía sau, chạm vào chỗ phồng lớn, kéo dài giọng điệu: “Em–” Lâu Tử Khiên hít một hơi, động tác cọ vào càng lúc càng mạnh, Đường Đường ranh mãnh cúi đầu, ác liệt nói: “Không muốn!” Bàn tay tức khắc nắm lấy họa mi của y véo mạnh một cái!