[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - ⚠️[THIẾU NIÊN ĐÁNG THƯƠNG].2
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- ⚠️[THIẾU NIÊN ĐÁNG THƯƠNG].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Lửa, sét điện và dây leo phóng ra, trông như có ma thuật, những người sống sót há hốc miệng kinh ngạc, tốc độ chạy vô thức chậm lại, hoàn toàn quên mất mình đang chạy trốn!
Thẩm Vận Cao điều khiển dây leo, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến.
Một đám ngu ngốc.
Trong biển lửa bão giông, đám xác sống tranh nhau lao lên, nhác thấy một con xác sống đã chồm đến người, ánh mắt Lâu Tử Khiên đông cứng lại, nhưng chưa kịp phóng dị năng, liền nhìn thấy một thiếu niên mặt đầy tro bụi trong đám người đỏ hốc mắt, giơ dao xẻ dưa chém mạnh, phập một phát chém đứt cái đầu thối rữa.
Trong đám ngu ngốc còn có người lớn gan, ba người đều hơi kinh ngạc
Cái đầu lộc cộc lăn xuống, máu tím đen bắn tung tóe, người bị máu bắn ướt sũng hét lên kinh hãi, âm thanh the thé càng thu hút bọn xác sống rít gào tiến đến, gần như bao vây họ thành một vòng tròn.
“Chết tiệt,” Văn Tông tức giận chửi rủa, “Kêu cái đách gì!”
Những mảnh thi thể gần như chất thành đống, quang điện bùm bùm nổ tung, Lâu Tử Khiên quắc mắt, hét lên: “Không được, quá nhiều rồi! Thẩm Vận! ! “
Thẩm Vận kéo xuống kính mắt dây vàng, không có thấu kính che đậy, hai mắt thâm sâu đen nhánh như một hồ nước lạnh, khẽ quát: “Rút lui!”
Xác chết đông cứng lại, không còn cử động, chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét của những người sống sót không ngừng bên tai.
“Mau lên xe đi, cho các người năm phút!” Văn Tông dùng dị năng dọn sạch chướng ngại vật, đá vào một người đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, gầm gừ, “Làm gì đấy? Chờ chết à!”
Những người sống sót còn đang bàng hoàng, còn chưa kịp thả lỏng thì con mèo mướp nhỏ đã vụt leo lên, ngoan ngoãn ngồi xuống một góc co người lại. Vừa thấy đã có người lên xe, họ mới chen chúc như phát điên, sợ mình bị bỏ lại.
Lâu Tử Khiên nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy một người đàn ông rụt rè sợ hãi ở giữa, ném sang một bên.
“A, cậu… cậu làm gì vậy?” Người đàn ông nằm lăn trên đất kinh hãi nhìn y.
Lâu Tử Khiên lạnh lùng hạ mắt xuống, “Anh bị nhiễm.”
“Tôi không có!!”
Người đàn ông theo bản năng nắm chặt tay áo, lạc giọng rống to.
Những người sống sót run như cầy sấy, co ro trong xe không dám nhúc nhích, Lâu Tử Khiên lười nhác ngồi lại trong xe, “Tôi không quan tâm anh có hay không.”
Văn Tông ngồi vào ghế phụ, năm người sống sót và Lâu Tử Khiên ngồi ở phía sau, thấy không còn hy vọng sống, người đàn ông vô cùng tức giận, nhặt chai rượu trên đất đập mạnh về phía cửa xe.
Lâu Tử Khiên đang nhìn nghiêng, kiểm tra những người sống sót trong xe, không ai nghĩ một người bình thường sợ hãi rụt rè lại có thể táo bạo như vậy. Khoảnh khắc chai rượu bay qua, Lâu Tử Khiên nheo mắt, một tấm màng trong suốt xuất hiện chắn hết thủy tinh vỡ, nhưng một mảnh nhỏ vẫn sượt qua mặt y, rơi cạch xuống đất. Gương mặt trắng trẻo của thanh niên bị đứt một đường dài, máu tươm ra.