[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 📚[HỌC SINH NGÂY THƠ].5
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 📚[HỌC SINH NGÂY THƠ].5
Chương 5
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đường Đường đứng ở cửa lớp một hồi mới phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hít sâu một hơi đẩy cửa vào.
Trong phòng học, tiếng nói chuyện ồn ào đột ngột dừng lại, một rừng mắt nhìn chằm chằm Đường Đường vừa mới bước một chân vào lớp.
Đường Đường khựng lại, năng lượng vừa gom góp được đột nhiên bay biến, cậu…cậu rất muốn rút chân về.
Đâu…đâu có đi nhầm lớp …
Ngón tay trắng nõn gầy guộc không khỏi nắm lấy dây đeo cặp sách, công tử nhỏ đi không được về cũng không xong, một lúc lâu sau, vành tai đỏ lên, ngượng ngùng đi đến chỗ ngồi cuối lớp.
Đến gần hơn, Đường Đường mới hiểu tại sao bạn học lại nhìn mình như thế này.
Ba vị thiếu gia đang ngồi phía trước thực sự đã hoàn toàn đổi vị trí.
Giang Triệt khoanh tay ngủ gật, Nghê Hướng Dương bắt chéo chân chơi game, và Lục Tử Hiên ngồi bên cạnh cậu, tươi cười chào hỏi.
Trong lớp im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng Nghê Hướng Dương bấm game, ánh mắt bạn học xoay quanh bốn người, thầm đoán già đoán non mối quan hệ giữa ba vị thiếu gia và người mới đến này.
Đường Đường lướt qua đôi chân dài của Lục Tử Hiên, ngồi bên trong, lâm vào nguy hiểm bao vây, không dám nhìn ngang liếc dọc.
Tiếng chuông vang lên, giáo viên cầm giáo án bước vào cửa, ánh mắt soi mói dần dần biến mất theo tiếng giảng bài, Đường Đường cảnh giác nửa tiết học, thấy họ đều bận việc riêng, cậu dần dần thả lỏng tâm trạng, yên tâm nghe giảng bài.
Nhưng……
Bàn tay đang viết viết của Đường Đường run lên, không tin nhìn Lục Tử Hiên nhân mô cẩu dạng ngồi bên cạnh.
Giang Triệt đang ngủ gật sau lưng mở mắt ra không biết lúc nào, Nghê Hướng Dương đặt điện thoại xuống, thích thú nhìn hai người trước mặt.
Lục Tử Hiên thản nhiên nhấc đôi chân dài của mình lên chặn lại khe hở, một tay cầm quyển sách, tay kia luồn thẳng vào trong quần tây của Đường Đường, xoa nắn cây gậy nhỏ của cậu cách một lớp quần lót vải bông.
Như bị giẫm phải đuôi, Đường Đường nhanh chóng nắm lấy bàn tay thác loạn của nam sinh, đỏ mặt lắp bắp nói: “Cậu…cậu làm gì vậy?”
Lục Tử Hiên để cậu nắm tay, mắt cáo hơi híp lại, âm thầm phun ra ba chữ.
“Làm em…”
Đường Đường hoảng sợ đến điên, nhưng tay mềm sức yếu, đẩy hai ba cái tên dâm tà ngồi bên cạnh cũng không nhúc nhích một chút, chỉ đành trơ mắt nhìn Lục Tử Hiên lấy dương vật hồng phấn từ quần lót của cậu ra giữa nơi đông người.
Cậu nhỏ xinh xắn mềm nhũn không nghị lực dưới ngón tay mảnh khảnh với vết chai mỏng của Lục Tử Hiên đã thẳng đứng.
Lòng bàn tay xoa xoa mắt ngựa mẫn cảm, lòng bàn tay xẹt qua cán côn, sau đó liên tục xoa nắn trứng nhỏ.
“Ưm……”