[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].6
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].6
Chương 6
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Buổi chiều, Đường Đường được nghỉ ngơi chậm rãi từ trên giường chủ tịch đứng dậy, đôi chân trần trắng nõn đi tới tủ quần áo lấy ra bộ quần áo mà Hoắc Đình Trầm đã chuẩn bị cho cậu, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ mới ra khỏi văn phòng chủ tịch.
Phòng thí nghiệm của Lâm Thanh Tễ hiện đang nghiên cứu công nghệ ảnh ba chiều, hiện tại công nghệ này chưa đủ toàn diện, vẫn còn rất nhiều tâm sức nên nhà nước rất quan tâm đến nó, mà hai tập đoàn Hoắc và Thẩm có rất nhiều người tài năng trong lĩnh vực CNTT, chính phủ là tôi hy vọng rằng hai người họ sẽ tạm gác lại những hiềm khích trước đây và làm việc với phòng thí nghiệm của Lâm Thanh Tễ để chinh phục thế hệ trí thông minh ba chiều mới.
Vốn dĩ buổi hôm nay là Hoắc Đình Trầm đi, nhưng việc kinh doanh của quốc gia X gặp trục trặc, cần Hoắc Đình Trầm đích thân giải quyết, vì vậy việc ký kết hợp đồng chỉ đành ủy thác cho cậu.
Đường Đường lật giở bản hợp đồng game online hologram tương lai trong tay, bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, mới cất vào, đi đến văn phòng trợ lý gõ vài cái.
“Cho tôi hai người đến phòng thí nghiệm Beren lập biên bản cuộc họp.”
Đường Đường nói rất ngắn gọn, bọn họ còn chưa kịp thảo luận đi ai ở cậu đã rời khỏi văn phòng trợ lý, thông báo cho một số CEO chuẩn bị. Lúc quay lại, không hề bất ngờ cậu nhìn thấy Nguyễn Nhạc Đồng trẻ trung năng động đứng giữa hai người còn lại.
Cậu nhàn nhạt nhìn lướt qua, phát hiện ánh mắt của Nguyễn Nhạc Đồng đã sáng lên, trong đó có một niềm vui hoài niệm?
Đường Đường: “…” Cậu nghi ngờ mình bị mù, nghĩ lung tung trong đầu một hồi mới nhận ra Nguyễn Nhạc Đồng có lẽ đã nhìn thấy bức ảnh chụp tập thể trong trại mồ côi ở nhà, chuẩn bị giẫm lên cậu mà trèo cao.
Nếu không ngoài dự đoán, thì khi chỉ có hai người họ, “cậu em” lòng lang dạ sói này sẽ đến nhận người quen. Đường Đường cười lạnh trong bụng nhưng không biểu hiện ra trên mặt. Dáng người cậu đẹp, thẳng như tùng như trúc, mặc tây trang may đo đắt tiền, cầm xấp tài liệu lúc bước đi khí chất không hề thua kém những giám đốc cấp cao đi cùng.
Chờ cậu đi trước một bước, một số giám đốc điều hành cấp cao theo sau, sau đó mới là trợ lý quèn ghi chép văn bản hồ sơ.
Nguyễn Nhạc Đồng đi theo phía sau chót, nhìn Đường Đường ưu tú và có năng lực ở phía trước từ khoảng trống trong đám người, trong lòng không giấu được oán hận.
Từ lần trước nhìn thấy Đường Đường, cậu ta càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, nhưng thật sự không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu. Nguyễn Nhạc Đồng nghĩ mấy ngày cũng không có manh mối, thậm chí còn nghi ngờ bản thân hoang tưởng, nhưng rồi hôm qua cậu ta chợt nhớ ra tất cả.
Gia đình Nguyễn Nhạc Đồng không giàu có, bố mẹ cậu ta cũng đi làm thuê kiếm tiền cho cậu ta sống tốt hơn nên giờ chỉ có mình cậu ta ở nhà.
Cậu ta chạy về phòng của bố mẹ lục tung các thùng và tủ, tìm kiếm gần một tiếng đồng hồ mới tìm thấy giấy chứng nhận nhận con nuôi và một bức ảnh tập thể ở phía dưới.