[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].2
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💼[TRỢ LÝ CHỦ TỊCH].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Giọng nam phát ra từ trong phòng rất bình tĩnh, trầm thấp thu hút lại giỏi giang, làm người dễ dàng đoán được tính cách của người nói.
Đường Đường đẩy cửa đi vào, ánh mắt giao nhau với người đàn ông vừa ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ của nhau cả hai người có chút sững sờ, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở về biểu cảm ban đầu.
Phòng họp không lớn, hồ sơ của họ để trên chiếc bàn màu đen, những người này đã vượt qua vòng phỏng vấn đầu tiên, hôm nay đến tiếp tục phỏng vấn một đối một với chủ tịch. Người đàn ông ngồi sau bàn, làm động tác mời ngồi với cậu.
Đường nét trên khuôn mặt sắc sảo nhưng lại có chút nghiêm nghị, thân hình săn chắc được bao bọc dưới chiếc áo sơ mi đen và quần âu, hormone huộc về đàn ông trưởng thành nhe nanh múa vuốt, không thể che giấu được.
Khi Đường Đường vui vẻ ngồi xuống, Hoắc Đình Trầm cũng kín đáo đánh giá cậu. Người thanh niên đi vào mặc một bộ âu phục màu đen trang trọng, nhưng bộ dáng này của cậu cũng dấy nên cám dỗ, ngũ quan thanh nhã, làm người cảm thấy thoải mái trong lòng, là loại vẻ ngoài rất có tính lừa gạt.
Lông mi Hoắc Đình Trầm run lên, cầm lấy bản sơ yếu lý lịch tương ứng trên bàn đọc kỹ: “Đường Đường, song bằng thạc sĩ của đại học Srent, làm trợ lý cho hiệu trưởng ở trường, cũng được công ty nổi tiếng nước ngoài nhận vào trong thời gian thực tập.” Hắn đặt sơ yếu lý lịch xuống, đôi mắt đen láy nhìn người thanh niên điềm đạm trước mặt, cười thầm: “Bản sơ yếu lý lịch thật xuất sắc.”
Nụ cười trên môi Đường Đường rất khéo léo, nhưng cũng không bắt đầu tự hào khi được vị doanh nhân nổi tiếng này nhận ra, khiêm tốn lễ phép nói: “Chủ tịch quá khen rồi.”
Hoắc Đình Trầm hỏi cậu vài câu về ngành công nghệ thông tin, Đường Đường trả lời hoàn hảo, thậm chí có một số ý kiến trùng khớp với Hoắc Đình Trầm khiến cho hai người tán gẫu một lúc, lúc kết thúc vậy mà do Đường Đường ngắt lời.
“Chủ tịch Hoắc, được trò chuyện với ngài là vinh dự của tôi,” Đường Đường cười nhẹ: “Nhưng không còn sớm, phía sau tôi có một vài ứng viên đang chờ phỏng vấn của ngài.”
Hoắc Đình Trầm liếc nhìn đồng hồ, chợt nhận ra rằng họ thế mà đã nói chuyện hơn mười phút, hắn cười vài tiếng, nhìn người thanh niên cười ôn hòa đối diện với đôi mắt đen đặc: “Được, vậy hẹn gặp lại lần sau.”
Đường Đường đứng dậy, cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng làm việc.
Hoắc Đình Trầm ngồi sau bàn làm việc, nhìn bóng lưng thẳng như cây tùng của người thanh niên, cho đến khi cánh cửa đóng lại mới khó khăn thu lại ánh mắt …
——
Sau khi Đường Đường rời khỏi công ty, cậu một quán cà phê gần đó gọi hai ly cà phê Blue Mountain, lúc này, chuông gió ở cửa quán vang lên bên tai, Đường Trung vốn đã sớm tan sở cũng bước vào quán cà phê.
Cậu nhìn lên, thấy một ông lão tóc bạc nhưng tinh thần phấn chấn đang đến gần, đột nhiên nhớ đến lúc khi còn trong cô nhi viện, tất cả trẻ em đều vây quanh người đàn ông trung niên nghiêm túc quy củ này, nhưng ông lại ngồi xổm xuống, đặt bàn tay nhỏ xíu của Đường Đường vào lòng bàn tay ông, hỏi “Có muốn làm con của ta không”.