[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💦[THẦY GIÁO XINH ĐẸP].3
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💦[THẦY GIÁO XINH ĐẸP].3
Chương 3
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ánh mắt của họ nóng bỏng đến nỗi người đàn ông trên bục giảng cũng chú ý đến. Cậu ngẩng đầu nhìn qua, mắt đối mắt với ba vị thiếu gia. Thấy đây là 3 gương mặt mới tinh, thầy giáo Đường hỏi” “Ba trò ngồi hàng dưới cùng đối diện với cửa sổ, các trò là học sinh mới chuyển đến à?”
Biết tính tình của mấy ông lớn này, Ân Minh khá chắc kèo họ sẽ không thèm trả lời, nên vội vàng lên tiếng hòa giải.
“Thầy, tóc dài là hội trưởng hội học sinh của chúng ta, tên Diệp Hoài Hình, bên cạnh là hotboy trường Sở An Húc, Hạ Văn ở phía sau là đội trưởng đội bóng rổ. Ba người họ tham gia thi đấu mấy ngày trước, hôm nay vừa trở về ạ.”
Sở An Húc cười với Đường Đường, Diệp Hoài Hình thì mặt luôn không biểu cảm, Hạ Văn đang ngồi một mình ở phía sau, hắn ngồi ngay chính giữa, khoanh chân, lười biếng nhìn thân hình hoàn mỹ của thầy Đường trên bục giảng.
Đường Đường nhìn họ thêm một lần, như theo giới thiệu ghi nhớ gương mặt, nhìn rõ ràng rồi liền nhìn đi chỗ khác, như không biết ánh mắt của ba người vẫn luôn hướng về mình, ấm áp nói. “Được rồi, vậy chúng ta mở…”
Đường Đường cố ý kéo dài giọng, sau đó nhìn vài học sinh chán nản, bật cười một tiếng, lông mày cậu cong lên, trong giọng nói pha ý cười vui vẻ: “Được rồi, không chọc các trò nữa. Ai chưa ăn sáng thầy cho mười phút tranh thủ ăn, các trò còn lại lấy bài thi của tuần trước ra xem lại.”
Những học sinh ban đầu vẫn còn nhăn nhó hoan hô ngay lập tức, nhanh chóng lấy đồ ăn sáng ra, vừa xem bài thi vừa nhét thức ăn vào miệng. Nam sinh ngồi gần bục giảng cũng lấy bánh ra, cắn một miếng, hỏi: “Thầy Đường, sao thầy biết chúng em chưa ăn sáng?”
Đường Đường lật bài thi, tranh thủ các học sinh đang dùng bữa sáng, lưu loát viết mấy loại câu hỏi có nhiều lỗi nhất trên bảng đen, nghe cậu nhóc hỏi cũng không quay đầu lại, buồn cười đáp: “Làm sao thầy biết à? Bụng các trò réo như đánh trống ấy. Nhưng … sao hôm nay không ăn sáng? Tối qua các trò lập team đánh game nên sáng dậy muộn à?”
Bọn nhóc lầu bầu không dám nói do sợ ba ông thần kia tỉnh ngủ, Đường Đường cũng thuận miệng hỏi, không hy vọng có câu trả lời, cậu cầm phấn bằng ngón tay thon dài lưu loát viết từng chữ tiếng anh đẹp trên bảng đen trơn bóng.
Một lúc sau, Đường Đường viết xong câu hỏi, đặt viên phấn xuống, quay đầu lại thì thấy một nam sinh đang ngồi trong góc lớp cẩn thận quan sát các học sinh vừa ăn sáng xong, nuốt nước bọt.
“Quan Nhiên.”
Thiếu niên gầy gò trong góc đang lén nuốt nước miếng, nghe Đường Đường gọi tên chợt rùng mình một cái, vội vàng đứng dậy, bất an nắm lấy góc áo.
Đường Đường chống hai tay lên bục giảng, thân trên hơi nghiêng về phía trước, mái tóc nâu đen xõa vài sợi trước tai, đôi mắt màu hổ phách sau thấu kính như được phủ một lớp đường, rất dịu dàng, khóe môi hơi cong lên: “Đọc bài luận tiếng anh lên.”
Những tiếng xì xào trong lớp im bặt, Quan Nhiên được điểm danh chỉ mặt hơi căng thẳng, lắp bắp đọc bài viết của mình.