[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💦[THẦY GIÁO XINH ĐẸP].11
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💦[THẦY GIÁO XINH ĐẸP].11
Chương 11
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đã tỏ tình thất bại, lại còn bị người trong lòng coi là giở trò trẻ con, thật sự đau như bị bò đá.
Đi ra khỏi phòng tiện ích, Đường Đường vẫy tay với họ, lai xoa đầu chó từng người, sau đó thong thả đi về văn phòng.
Các thiếu gia buồn bực, đáng thương nhìn bóng lưng thầy giáo một hồi, mãi cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, mới vác mặt mày ủ ê trở về lớp.
Lớp 12A
Khương Nguyên Tư mím môi, cậu ta ngồi trên ghế trên bục giảng, bảng đen phía sau trống không một chữ, các học sinh cũng chán nản nhìn trời, không ai viết vẽ gì.
Các thiếu gia cũng không nói chuyện với Khương Nguyên Tư, vào cửa cũng không chào hỏi, không coi ai ra gì trở về chỗ ngồi, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.
Thái độ của ba người khiến Khương Nguyên Tư vốn đang đợi bọn họ chủ động xin lỗi càng thêm tức giận, lửa giận xen lẫn thất vọng nói.
“Hạ Văn, Diệp Hoài Hình, Sở An Húc.” Cậu ta chất vấn: “Các trò với thầy Đường đi đâu nói chuyện phiếm vậy? Bây giờ là giờ học, để mọi người đợi đến nửa tiết, các em không biết xấu hổ à.”
Những lời này vừa nói ra, trong lớp đã có rất nhiều tiếng xì xào bàn tán, Hạ Văn nóng nảy, mũi giày chạm vào ghế của Ân Minh, sốt ruột: “Chậc, sao vậy?”
Ân Minh cũng rên rỉ như heo con: “À, thầy Khương của chúng ta điểm danh trong lớp, phát hiện cô không có các cậu thì nhất quyết chờ về cho đủ mới bắt đầu dạy, sau đó thì như bây giờ…” Cậu ta bĩu môi: “Bắt chúng tôi ngồi không cả nửa tiết, không giảng một câu nào.”
Nghe Ân Minh phàn nàn, Sở An Húc không thể kìm nén cơn giận trong lòng được nữa, hắn dài giọng gọi: “Thầy Khương.” Chờ Khương Nguyên Tư cau mày lại nhìn, tất cả học sinh trong lớp cũng dỏng lỗ tai lên, Lúc này Sở An Húc mới cười mỉa mai, chậm rãi nói tiếp: “Xin hỏi là mọi người chờ chúng tôi nửa tiết, hay là chờ giáo viên vô trách nhiệm thầy nửa tiết? Sao thầy lãng phí cả nửa tiết của cả lớp mà không tự thấy xấu hổ vậy?”
Hắn cười nửa miệng: “Hay là, thầy chỉ dạy cho ba người chúng tôi?”
Thành tích của ba thiếu gia luôn ở mức cực tốt, từng tham gia rất nhiều cuộc thi của trường, gia cảnh lại còn tốt, chỉ cần không phạm sai lầm nghiêm trọng, giáo viên dạy các môn trong trường cũng không vạch lá tìm sâu, không quan tâm nhiều đến họ, ngoại trừ giáo viên môn ngữ văn mới đến khối 12 này.
Kể từ khi Khương Nguyên Tư trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp 12A của trường trung học thực nghiệm, cậu ta đã gây rất nhiều rắc rối cho học sinh, cái gì cũng muốn xía mũi vào quản lý như mẹ người ta, đã thế còn nhận làm chủ nhiệm lớp có thành tích học tốt nhất và phụ huynh có tiền nhất. Hằng ngày cậu ta trưng ra vẻ mặt không cúi đầu trước quyền lợi, đôi mắt thì viết to in hoa câu “Tôi thà chết chứ không đầu hàng”, thêm slogan “Tiền của cha bạn là của cha bạn, đừng dựa vào gia đình, các thiếu gia không là gì cả.”
Aiss, thật khó chịu.
Khương Nguyên Tư nghe thấy các học sinh còn trả treo, lông mày thanh tú cau lại: “Tôi biết các em học giỏi, có gia cảnh tốt, nhưng là học sinh, em phải đi học cho đàng hoàng chứ, trốn học đi chơi với giáo viên tiếng Anh thì còn ra thể thống gì?”