[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐶[CHÓ SĂN NHỎ].17
Chương 17
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thời gian huấn luyện từng chút một trôi qua, đến khi Trần Lương thổi còi báo cho họ biết buổi huấn luyện hôm nay đã kết thúc, đám con nhà quan binh này mới ném tấm gỗ cứng trên vai, gục xuống bùn.
Bọn họ toàn thân lấm lem bùn đất, trên mặt cũng lấm tấm bùn, hở hổn hển ngẩng đầu nhìn bầu trời, mệt mỏi đến một ngón tay cũng không muốn động.
Đường Đường cũng rất mệt, nhưng ánh mắt sói vẫn sáng ngời, tựa hồ rất khoái bị hành hạ, nhưng lại không có sức lực, đứng trong bùn điều hòa hô hấp, mấy giây sau cúi người vớt lấy Vương Minh gần như ngập trong nước thải đến miệng mà không hề nhúc nhích.
Vương Minh nằm dang tay dang chân trong vũng bùn, hai mắt đơ ra, thấy có người kéo mình, liền lẩm bẩm nói, đừng kéo, đừng kéo, cứ để cậu ta bất động chết ở đây luôn đi!
Sau đó bị Đường Đường vỗ vào trán, lập tức bình tĩnh lại, cậu ta giãy giụa đứng dậy, đi kéo đám bạn của mình, mấy người loạng choạng đỡ lẫn nhau, cuối cùng cũng leo được lên bờ.
Một vài huấn luyện viên không phải thứ tốt vui như trẩy hội, Giang Hình ngồi dưới chiếc ô che nắng cách họ vài bước, không bao giờ rời mắt khỏi cháu trai mệt mỏi của mình từ đầu đến cuối, môi mím lại, tay siết chặt, chỉ muốn nói với Đường Đường chúng ta sẽ không luyện tập nữa.
Điều kiện quân đội khó khăn, chương trình huấn luyện cũng vất vả mệt mỏi, tại sao ngay từ đầu họ lại muốn Đường Đường nhập ngũ? Nhà Giang có hắn và anh trai làm chỗ dựa là đủ rồi, sư tử nhỏ nhà họ nên sống một cuộc sống hoa lệ, không nên chịu vất vả như vậy.
Hắn thở dài, rồi nhớ đến sự phấn khích quá mức vì tinh thần phấn chấn và niềm yêu thích thể thao mạo hiểm của sư tử nhỏ mang đến cho hắn, trong một khoảnh khắc, hắn thực sự không biết nên để cậu nhập ngũ hay để cậu chơi đùa với mạng sống của mình trước.
Từ cây dù lớn đi tới, hắn nói: “Mười phút, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó đi căn tin ăn cơm.” Sau đó nhìn tiểu sư tử giống như đang lăn lộn trong bùn, ra hiệu cho cậu quay lại tắm rửa với mình.
Đùa à? Mặc dù phòng tắm trong quân đội có vách ngăn trông khá riêng tư, nhưng Giang đại giáo quan không muốn Đường Đường tắm rửa với họ chút nào.
Hắn với tiểu sư tử còn chưa cùng tắm rửa bao giờ, sao có thể để người khác hưởng trước.
Trên má Đường Đường có một vết bùn, thấy Giang Hình ám chỉ, cậu nhíu mày, vừa định nói đi nhà vệ sinh công cộng rửa sạch, lại thấy ánh mắt Giang Hình mơ hồ di chuyển xuống phía dưới.
“…”
Địt cụ, cậu chợt nhớ ra hôm trước tên chó này đã cắn rất mạnh vào mông cậu, vết hằn vẫn chưa biến mất.
Đường Đường lỗ tai bỗng đỏ bừng, nghẹn họng quay đầu lại bảo Vương Minh bảo họ đi tắm trước, còn mình trở về tắm rửa sạch sẽ, sau đó vẻ mặt đằng đằng sát khí đi tới trước mặt Giang Hình, nghiến răng nghiến lợi nói từng từ.