[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].7
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].7
Chương 7
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đèn bàn trong thư phòng vẫn sáng, tiếng thở hổn hển và tiếng nức nở đáng thương phát ra từ tai nghe vẫn chưa dừng lại, màn hình laptop màu đen đã nhòe đi, một lớp dịch trắng dày đặc đang uốn lượn chảy xuống màn hình, “Tí tách…” rơi xuống trên bàn phím.
Một lúc lâu sau, Đường Ngộ An mới bình tĩnh lại, bắt đầu dọn dẹp cảnh dâm loạn trong thư phòng, liếc nhìn laptop, sau khi xác nhận rằng đây là một máy mới, không có tài liệu nào khác trong đó ngoại trừ màn hình liên kết, y quay lại lấy một chiếc laptop mới giống hệt nhau, trộm long tráo phượng.
Cũng may chiếc máy tính xách tay này là một sản phẩm mới được phát triển bởi tập đoàn nhà Đường, hầu như mọi người trong gia đình đều có một chiếc, mặc dù Đường Ngộ An không thường xuyên về nước, nhưng bất kỳ sản phẩm mới nào do công ty phát triển, y sẽ có một bản. Y như rằng, trở về phòng của mình lục một hồi, y đã tìm thấy một laptop giống hệt trong số rất nhiều hộp đóng gói trong tủ quần áo.
Sau khi mọi việc xong xuôi, màn hình trên chiếc máy tính mới sáng lên…. căn phòng dâm dục quen thuộc.
Đường Ngộ An đóng laptop đã được lau sạch sẽ nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi tinh dịch, ngẩng đầu nhìn lên.
Ba người trong video đã tách ra, Đường Kiêu mặc quần không biết đi ra ngoài làm gì, cháu trai ngoan ngoãn đang khóc nức nở lấy tay che cái bụng phình to như quả bóng của mình, hai mắt đỏ hoe được anh hai ôm vào lòng, hôn lên đỉnh đầu.
“Papa…” Giọng nói thiếu niên vẫn còn nức nở, toàn thân run rẩy: “Bụng con… Bụng con chướng quá, đau quá.”
Đường Đường hai mắt đỏ như thỏ con, giọng nói mềm mại cũng khàn khàn, hai tay mềm mại vô thức ôm lấy cái bụng hơi phồng lên, bàn chân trắng nõn non nớt cùng bắp chân non nớt đều bị ông cha cầm thú cắn không còn một mảnh đất lành, trông càng có vẻ đẹp mong manh bị chà đạp.
Cậu đau khổ dựa vào khuôn ngực rắn chắc và gợi cảm của cha, dụi cái đầu nhỏ ướt át của mình vào cơ ngực nóng bỏng đẫm mồ hôi.
Đường Thừa Nghiên hôn lên đỉnh đầu con trai, dùng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng trắng nõn căng to như quả bóng của thiếu niên, khàn khàn nói: “Cha giúp con tống nó ra, được không?”
Bụng Đường Đường bị bàn tay chai sạn của hắn chạm vào ngứa ngáy, không khỏi run lên, chậm rãi cọ tới cọ lui trên cơ ngực đàn hồi của cha, sau đó gật đầu đồng ý.
“Nào, bé cưng, dang rộng chân ra.” Đường Thừa Nghiên gọi bé cưng rất dịu dàng cưng chiều, hoàng tử bé mắc chứng tự kỷ rất thích.
Cậu ngoan ngoãn tách đôi chân trắng nõn thon thả, vẫn dựa lưng vào ngực cha đếm từng nhịp tim mạnh mẽ, cảm thấy an toàn mà lặng lẽ từng chút một sửa sang lại tính cách hoàng tử bé.
Người cha cúi đầu hôn đứa con trai ngoan, dùng lòng bàn tay ấn vào cái bụng sưng to trắng nõn, hơi dùng sức, cái bụng nhỏ mềm mại bị ấn xuống, một dòng dịch trắng từ lỗ cúc chín rục phun ra.
“Ưm…”
Cảm giác bị đè ép kỳ dị này khiến Đường Đường vốn mẫn cảm toàn thân run lên, vừa đá chân vừa rên rỉ.