[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].2
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Năm thứ 7 Thiên Khải, Đại Hằng và Ngụy Quốc bắt đầu chiến tranh, thừa tướng ốm nặng hôn mê, các tướng sĩ điêu tàn, trong triều không còn người nắm giữ quyền lực lớn, hoàng đế thiếu niên bảo thủ, ngự giá thân chinh, không ngờ bị đại tướng quân Bùi Diên bắt sống, trận chiến loạn xảy ra chưa đến một tháng, Đại Hằng không tốn một binh một tốt đã toàn thắng.
Ngày hôm sau, thừa tướng tỉnh dậy, nhưng chiến loạn đã kết thúc, đại cục đã định……
Càng về cuối năm kinh thành càng vắng lặng, cửa người đóng then cài, sống trong sợ hãi, từ khi đại quân của Đại Hằng đóng ở kinh thành, hoàng đế và các quan đại thần đều trở thành tù nhân, ngay cả nơi Đường Đường tĩnh dưỡng cũng bị bao vây dày đặc.
Trong thư phòng, thú kim than (*) cháy ngùn ngụt, Đường Đường nhắm mắt ngồi xuống giường, áo choàng nặng nề tuột khỏi vai, lộ ra một chiếc áo mỏng nhẹ như mực, che môi ho khan hai tiếng, bàn tay thon dài như ngọc cầm cờ trắng, ‘chát’ một tiếng đáp xuống bàn cờ.
(*) một loại than đá hạng sang cho triều đình, đốt không lên mùi khói, rất dễ chịu
Bàn cờ làm bằng ngọc bích, quân đen bao vây quân trắng, từng bước sát sao, không hề có đường thoát…
Cửa kẽo kẹt bị mở ra, gió tuyết gào thét tràn vào, ấm áp trong thư vòng tiêu tán, Đường Đường cầm quân cờ, ánh mắt vẫn luôn dừng trên bàn cờ trước mặt, không hề ngẩng đầu lên.
Căn phòng lặng như tờ.
Một đội quân Đại Hằng đã đợi sẵn bên ngoài, tướng lãnh giáp bạc ôm quyền hành lễ: “Đường tướng, ngô hoàng cho mời.”
Đường Đường khép mắt lại, đầu ngón tay như ngọc vân vê quân cờ trắng mấy lần, cuối cùng mới đặt xuống, đứng dậy kéo lại áo choàng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Quân cờ trắng phá vây, vạch một đường máu….
…………
Hoàng cung
“Buông trẫm ra! Quân phản tăc! Buông trẫm ra mau!” Tiểu hoàng đế mặc đồ tù nhân bị bịt mắt trói vào cột, thiên tử thiếu niên bị bắt như thế này nhiều ngày, vô cùng phờ phạc, không ngừng giãy dụa mắng nhiếc: “Bọn phản tặc! Bọn phản tặc vô liêm sỉ!”
Trong một gian phòng khác, Đường Đường từ xa nghe thấy tiểu hoàng đế tiếng quát tháo, thừa tướng bị bịt mắt lại nhẹ nhàng lãnh đạm, không có một chút hoảng sợ, ngồi ngay ngắn trên ghế đệm, như đang uống trà trong thư phòng mình, như “tới đâu hay tới đó.”
So sánh hai người, chênh lệch rất lớn.
[Tiểu Hoàng đế của Ngụy quốc nghé con không sợ cọp, khiêu khích Đại Hằng. Đại Hằng Nhiếp Đế hạ lệnh khai chiến. Tiểu hoàng đế ngự giá thân chinh bị bắt sống, nguyên tác cũng mô tả Tiểu Hoàng đế khi bị bắt cũng la to thế này, bộ dạng thiên tử bất khuất, như đóa hồng hoang dại, khiến nhóm công hứng thú, rồi bắt đầu một màn ngược luyến tình thâm.]