[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💦[THẦY GIÁO XINH ĐẸP].4
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💦[THẦY GIÁO XINH ĐẸP].4
Chương 4
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Người đàn ông trước mặt cởi bỏ ngụy trang, khóe mắt sau cặp kính gọng vàng ửng đỏ, lười nhác nghiêng đầu, cười nửa miệng nhìn họ. Bàn tay để ở đầu gối ánh sáng như ngọc, đốt ngón tay mảnh khảnh, kẹp một điếu thuốc lá mỏng giữa hai ngón tay. Ngọn lửa đỏ rực cháy lên ở đỉnh, từng làn khói từ từ lan tỏa trong không gian buồng vệ sinh, càng làm bầu không khí thêm phần mông lung.
Không đợi ba vị thiếu gia trả lời, thầy Đường bật cười một tiếng như yêu tinh, đầu ngón tay gõ rơi tàn thuốc. Cậu cất giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút dỗ dành cùng tùy hứng: “Quán bar không phải nơi để các bạn nhỏ đến… Bây giờ đã muộn như vậy rồi,học sinh ngoan thì phải ở nhà ngủ một giấc thật ngon.” Giọng điệu nhẹ nhàng của cậu rất dịu dàng: “Ngoan, chủ nhiệm đang lo lắng cho các trò đấy, mau về đi… “
Hạ Văn mỉm cười, trên xương mày có một vết sẹo nhỏ, dáng người hắn cao lớn, cường tráng như một con báo đầy sức sống. Bình thường đã đẹp trai ngang tàng, cười rộ lên còn mang theo chút bất cần đời, “Thầy Đường, đánh trống lảng cũng vô ích thôi.”
Trong buồng vệ sinh, nụ cười dịu dàng của Đường Đường cứng lại, cậu im lặng vài giây, sau đó giơ tay đưa điếu thuốc vào miệng, khoanh tay ngả người ra sau : “Được, vậy thì nói đi, các trò muốn tôi thế nào?”
“Khương Nguyên Tư sắp tới rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Hoài từ bên cạnh truyền đến, Đường Đường nhướng mày nhìn sang, liền thấy vị hội trưởng hội học sinh tóc dài lạnh lùng lắc điện thoại nhìn mình, “Thầy à, thầy có muốn Khương Nguyên Tư bắt gặp thầy không?”
Khóe miệng hắn chợt gợi lên một chút ý cười: “Hay là … Thầy Đường, thầy muốn để thầy Mạnh đang nằm điều trị trong bệnh viện biết chuyện này không?”
“……”
Đường Đường cắn cắn điếu thuốc, chậm rãi hỏi: “Nói đi, các trò muốn thế nào?”
Sở An Húc cười rạng rỡ, như nhõng nhẽo nói: “Thầy Đường, chúng em không làm khó thầy đâu, chỉ cần thầy thổi kèn cho chúng em một lần, chúng em sẽ thả thầy đi.”
Đường Đường vốn tưởng rằng bọn học sinh muốn vòi tiền hay bảo mình không được động vào họ ở trường nữa sửng sốt, mặt mũi khó coi cười lạnh một tiếng: “Nhóc con, không sợ anh đây cắn đứt đồ nối dõi tông đường của mình à?”
“Không sợ đâu.” Sở An Húc cười rạng rỡ, “Nếu anh trai tôi cắn hỏng hàng của em, em chỉ đành nhờ thầy Mạnh giúp em giải quyết thôi.”
Sau vài giây im lặng, Hạ Văn mất kiên nhẫn, nói: “Thầy Đường nghĩ kỹ đi, nếu chúng ta tiếp tục nán lại, chúng em chỉ đành biết dẫn thầy Khương lại đây xem trò vui thôi.”
Đường Đường mắng thầm, quán bar này là ở Tây Thành, còn trường trung học thực nghiệm ở Đông Thành, cậu vốn tưởng rằng nếu ở xa như vậy sẽ không có người phát hiện ra chuyện mình ngầm ăn chơi, nhưng ai ngờ lại gặp phải ba tên choai choai muốn thành đàn ông này, lại còn đi rất xa để đạt được mục đích.
Thực sự tồi tệ.
Cậu cắn điếu thuốc, sắc mặt u ám đen lại, nhếch môi hơi mỉa mai: “Được rồi, thổi thì thổi, ai trước?”