[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 💉[BÁC SĨ CẤM DỤC].12
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 💉[BÁC SĨ CẤM DỤC].12
Chương 12
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đường Đường năm nay 26 tuổi, thật ra tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, nhưng cũng không thể so với Dữu Tử Húc trai non mới hai mươi tuổi. Đã thế hắn còn nói rõ cho hai người đàn ông, sau này hai ông không đứng dậy nổi thì tôi vẫn còn sức cày, không thấy tự nhục à? Cút ra khỏi đây nhanh.
Rất….cỏ non.
Đường Đường cạn lời không biết nên nói cái gì mới ổn. Sở Vọng vòng tay ôm bác sĩ, cong môi mỉa mai, nhẹ nói: “Chuyện người lớn con nít không nên xen vào, còn nữa …” Hăn quét mắt liếc khuôn mặt còn phúng phính của con chó điên nhỏ, tò mò hỏi, “Oắt con dậy thì xong hết chưa?”
Ông già!
Nít ranh!
Dữu Tử Húc nheo mắt sói lại, Sở Vọng cũng mỉm cười đáp trả. Những tia lửa vô hình nổ bùm bùm, đôi mắt xanh của Vincent xám lại, ẩn ẩn như đang xem một vở kịch.
“Các người đủ rồi.” Đường Đường cau mày, thoát khỏi vòng tay của Sở Vọng, mím môi. Cậu không nói gì, nhặt túi quần áo rơi trên mặt đất lên, chuẩn bị mở cửa đi về nhà, để những tên phiền phức này ở ngoài cửa.
Nhưng Dữu Tử Húc dùng lực rất nhẹ nắm lấy tay áo Đường Đường, cậu chỉ cần cố gắng một chút cũng có thể thoát ra, nhưng dáng vẻ thận trọng của cậu bé không hiểu sao lại chọc cho vị bác sĩ nổi lên sự áy náy, cậu dừng lại nhìn Dữu Tử Húc.
Dữu Tử Húc lông mi run lên, nhỏ giọng nói: “Anh à… Em nấu bữa tối chờ anh về”, anh thắt lại, cố nặn ra một nụ cười: “Anh à, ăn tối xong rồi về.”
“….”
Nắm đấm của Sở Vọng cứng lại, còn tay Vincent Coleridge thì run rẩy, huyết áp của hai người đàn ông trưởng thành tăng mạnh vì khả năng chế trà thành thạo của đại sư trà nghệ, chỉ muốn móc súng nã cho thằng oắt hai cái lỗ vào phổi.
Nhưng vị bác sĩ lòng áy náy lại trúng chiêu này, do dự vài giây, cậu liền đi về nhà với hắn. Hai người còn lại nhìn Dữu Tử Húc khiêu khích nháy mắt, hai quý ông giáo dưỡng tốt cũng phải buột miệng văng tục.
Má nó……
Hoa hồng nhỏ của hắn bị chó điên ngậm đi mất, Sở Vọng chán nản châm thuốc, trong lòng âm u nghĩ sẽ bẻ gãy hai chân hoa hồng nhỏ không nghe lời, nhốt lại rồi địt ngày đêm khiến cậu không thể khép lại đôi chân, chỉ biết khóc và cầu xin hắn nhẹ một chút, hoặc xây một cái lồng sang trọng nhốt vào sống kiếp kim ốc tàng kiều, nhưng …
Sở Vọng luyến tiếc.
Vincent không ngăn cản bác sĩ mà đứng ở chỗ cũ, vẻ bối rối, mở đầu của họ không tốt, nên mới gây ra hậu quả như hiện tại. Nhưng nếu cho họ làm lại một lần nữa, lựa chọn của họ vẫn vậy, bởi không có lần cưỡng ép hoan ái kia, bông hồng trắng khoe sắc kiêu hãnh sẽ luôn thánh thiện, nhưng … nó cũng sẽ không bao giờ thuộc về họ.
“Hợp tác đi, godfather.” Sở Vọng dập tắt điếu thuốc, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng: “Chúng ta mỗi người lui một bước, cứ đánh nhau tiếp khéo lại chui ra từ đâu thêm một thằng abc nào khác.”