[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐶[CHÓ SĂN NHỎ].1
Chó săn nhỏ hoạt bát trong văn đô thị
1v2, luận loan real cha con chú cháu ~
Chương 1
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
[Thay thế nhân vật lót đường: Đường Đường. Nhà Giang gia ba đời đều ở trong quân đội, ông cụ Giang trước khi về hưu đã đảm đương đến chức tư lệnh, mọi người đều nói hai đứa con trai nhà Giang trời sinh là quân nhân, họ cũng không phụ lòng những câu nói này, sau khi gia nhập quân đội, tốc độ thăng cấp như được lắp thêm tên lửa, nhưng không ai không phục, bởi vì đây đều là những chiến công được lập từ những lần vào sinh ra tử.]
[Giang Lăng Uyên, con trai cả nhà Giang đi làm nhiệm vụ gặp tai nạn, bệnh viện mấy lần phát ra thông báo bệnh tình nguy kịch, tính mạng thật sự ngàn cân treo sợi tóc. Để xoa dịu người vợ nhiều lần ngất xỉu, ông cụ Giang đã quyết định lấy tinh trùng đông lạnh của đứa con trai cả trong bệnh viện, cùng với tử cung nhân tạo do quốc gia này mới phát triển để nuôi dưỡng cháu trai, tức là Đường Đường.]
[Nhưng mà Giang Lăng Uyên mạng lớn, ba tháng sau lại bò ra khỏi Âm phủ, lúc đó phôi thai trong tử cung nhân tạo đã có nhịp tim, mặc dù Giang Lăng Uyên không đồng ý với cách làm của bố mình, nhưng y cũng sẽ không bóp chết đứa con ruột thịt của mình. ]
[Chờ khi khỏi bệnh, Giang Lăng Uyên trở lại quân đội, một lần nữa cống hiến cho nhiệm vụ mới, liều mạng chiến đấu trong mưa đạn nơi rừng già núi thẳm, vài năm cũng chưa về nhà một lần. Đường Đường từ khi sinh ra đã được ông bà nội nuôi nấng, bởi vì cậu không nhiều gặp cha, tình cờ biết được mình cũng không có mẹ, tính cách dần dần trở nên nổi loạn, thành hỗn thế ma vương nổi danh toàn đại viện quân khu.]
Đường Đường trước khi mười tám tuổi họ Giang, khi cậu mười tám tuổi, ông cụ Giang và vợ lần lượt qua đời, Giang Lăng Uyên và Giang Hình tình cờ đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật không thể liên lạc được, nhờ các chú các bác trong đại viện, cậu mới lo liệu được đám tang cho ông bà của mình, sau đó chẳng nói chẳng rằng đổi họ của mình thành họ của bà nội rồi ra nước ngoài.
Khi anh em nhà Giang kết thúc nhiệm vụ về quỳ lạy cha mẹ, Đường Đường không biết đã đi đâu, liên lạc không được, điện thoại cũng không nghe, thân là quan quân, họ không thể tự ra nước ngoài tìm kiếm.
Cộng với thái độ nuôi thả của Giang Lăng Uyên đối với Đường Đường và ngày thường quá bận rộn để về nhà, vì vậy y chỉ bỏ đủ tiền vào thẻ của Đường Đường mỗi tháng rồi buông tay không quản nữa.
[Cứ như vậy, Đường Đường điên cuồng chơi bời suốt một năm không nói với gia đình, thách thức đủ loại thể thao mạo hiểm, mãi cho đến khi một người bạn thân từ nhỏ gọi điện thoại cho cậu, câu mới về nước, đây cũng là bắt đầu về cái chết oan uổng của Đường Đường.]
Quân khu, căn cứ huấn luyện.
“Hay lắm! Đánh đi, đánh đi, ây da. . . Sao lại bị đội trưởng đánh ngã rồi!”
“Lão Nham cố lên!!”
“Này, Lão Nham, làm được không đấy? Cậu nhìn cái mặt hất lên trời của đội trưởng đi, có tức không!!”