[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐰[THỎ TRẮNG NHỎ].7
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐰[THỎ TRẮNG NHỎ].7
Chương 7
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Một ngày trước
Lang Xuyên và Bạch Huyền bàn bạc xong chuyện trong phòng làm việc, đi ra ngoài thì phát hiện thỏ trắng nhỏ đang ngủ dưới chăn bông đã không thấy tăm hơi đâu. Hai đại yêu giật mình, đuổi theo mùi thỏ đi một quãng thật xa, mới phát hiện thỏ nhỏ đã bị rắn độc Liễu Vô Tương mang về lãnh địa.
Xe thể thao đỏ gầm rú động cơ, rít bánh dừng lại trước cửa biệt thự, hai đại yêu quái mặt sưng mày xỉa bước ra khỏi xe.
Bạch Huyền hơi nhướng đôi mắt phượng lên, vẫn mặc một bộ âu phục lãng tử, khác với hồ ly tao nhã, Lang Xuyên cũng phá lệ mặc một bộ âu phục màu đen, chẳng qua cà vạt không thắt, quần áo cũng không quy củ, giống như một con sói hoang dã khó thuần. Giang hồ mặc tây trang là từ thích hợp nhất để mô tả Lang vương lúc này.
Thư ký rắn đang đợi xà vương ở cửa đến mọc nấm, ngẩng đầu lên, nhìn thấy sói xám và cáo chín đuôi mặt đằng đằng sát khí, lập tức tỉnh táo lại, chào hỏi: “Lang vương và Hồ đế đến rồi, thực sự ngại quá không thể tiếp đón từ xa.”
Thư ký rắn cười tươi tắn, con rắn trắng này không u ám như hầu hết các loài rắn khi hóa thành hình người, mà rất thân thiện khéo ăn khéo nói – anh ta là cấp dưới có năng lực nhất của Liễu Vô Tương, đại đa số yêu quái đều đã từng xã giao qua.
Lang Xuyên liếc xéo anh ta một cái, không dài dòng hỏi thẳng: “Liễu Vô Tương đâu?”
Thư ký rắn thân mật: “Ôi, chúng tôi làm sao có thể biết được tung tích ngài ấy, hai quý ngài đây… Có việc gì gấp muốn tìm bổn vương của chúng tôi sao?”
Từ lâu đã biết Xà vương nhà mình bắt cóc thỏ nhỏ do Lang vương nuôi, thư kí rắn trưng ra vẻ mặt thân thiện, chỉ muốn nói, đại vương num bờ oăn! ! Mấy trăm năm trước, tộc rắn đang ngủ đông bị Lang Xuyên vô tình phá hủy đỉnh núi! Giờ thì thù đã báo được rồi Mua ha ha ha ha ha ha ——
Rắn páo chù.jpg
Lang Xuyên nhíu mày, như nhìn thấy sự sung sướng khi trả được thù xưa trong nụ cười của thư ký rắn.
Lang Xuyên mới chỉ làm điều có lỗi với Xà tộc một lần lại bị Liễu Vô Tương ghim hàng trăm năm: “…”
Xà tộc các người đúng là cá mè một lứa….
Thư ký rắn vẫn cười tươi như hoa, đôi mắt phượng của Bạch Huyền hơi nhướng lên, nói: “Ồ? Xà Vương không có ở đây, thì cậu đứng ngoài cửa làm gì?”
Nụ cười của thư ký rắn đông cứng lại, sau đó lại che lấp hoàn hảo không chê vào đâu được: “À … tôi định đi vào xem những con rắn nhỏ đó có biến hình khi Xà vương vắng không, Xà tộc chúng tôi một lần đẻ rất nhiều trứng, không được nhàn hạ như Lang vương và Hồ đế đâu.”
Thư ký rắn một lần đẻ thật nhiều trứng trộm nhìn hai Yêu vương lớp chó, thẳng sống lưng.
Lang Xuyên: “……”
Bạch Huyền: “……”
Thư ký rắn cười tươi rói, giọng điệu chân thành nhưng lại ẩn ý móc xỉa, Lang Xuyên nghẹn họng, quyết định cho con rắn ngáng đường cản lối này đông cứng tại chỗ, bước qua tiến đến cửa biệt thự đóng chặt.