[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].9
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].9
Chương 9
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sau khi ăn trưa xong, Đường chủ tịch đến trụ sở làm việc, quản gia già cũng dẫn Lý Nhạc Dật đi mua loại màu tốt nhất cho thiếu gia, bây giờ cả Đường gia chỉ còn lại hai vị chủ nhân.
Đường Đường ôm gối cà rốt mềm mại, dựa vào lan can ban công nhìn ra bên ngoài, phát hiện hôm nay trời rất nắng, hoa hồng trong vườn đỏ như lửa, hết chùm này đến chùm khác, cậu do dự hồi lâu, cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ vẽ phác thảo thực vật, cậu lê dép trở về phòng mình.
“Rầm…”
Cánh cửa đóng lại, hoàng tử bé mang bảng vẽ của mình ra vườn để vẽ những bông hồng nhỏ.
……
Hoa viên nhà Đường có diện tích lớn, thực vật xanh tươi được người làm vườn cắt tỉa tỉ mỉ, hơi nước từ đài phun nước mang đến cho không khí một chút sảng khoái thanh mát.
Nắng chiều ấm áp không kiêu ngạo cũng không nóng nảy chiếu lên người thiếu niên xinh đẹp, rắc lên mái tóc đen mềm mại ánh vàng nhàn nhạt, gió thoảng hương hoa hồng thoang thoảng, cành hoa khẽ rung rinh, trên mặt tấm vải trắng trước mặt cậu đã nở một bụi hồng lên như lửa.
Đường Đường ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, tay cầm bảng màu và cọ vẽ, kiên nhẫn thêm vài nét vẽ duyên dáng cho tác phẩm gần như hoàn hảo này, khi mọi thứ hoàn thành, cậu ngả người ra xa một chút, nhìn tấm toan mỏng với những màu sắc phối hợp với nhau tươi sáng sống động, vừa lòng thở ra.
Không hề công khai tự mãn, thiếu niên vẫn luôn im lặng và khép mình.
Cậu giống như rất mong manh… có thể chạm đến trái tim của mọi người… một hoàng tử bé trong sạch đến mức người ta không muốn làm tổn thương dù chỉ một chút.
Trong nhà kính trồng hoa cách đó không xa, Đường Ngộ An đang ưu nhã ngồi trên chiếc ghế tựa mây, trên tay cầm một cuốn tâm lý học đang mở, dùng đôi mắt nâu ấm áp quan sát từng cử động của cháu ngoan, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ bên phải màu nâu đỏ là một tách trà đen tỏa ra hương thơm.
Vài hầu gái mặc đồng phục đen trắng từ trong nhà kính đi ra, lén lút ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của tam gia mà khẽ đỏ mặt.
Một người hầu trẻ tuổi lấy hết can đảm lên tiếng trước: “Tam gia, chuyện ngài ra lệnh đã được thực hiện.”
Đường Ngộ An hơi hoàn hồn, dời tầm mắt khỏi cháu trai nhỏ, khẽ gật đầu với họ, giọng nói trong trẻo ôn nhu nói: “Cám ơn.”
Đám người hầu tim đập thình thịch, lại liếc trộm Đường Ngộ An, thấy y không có mệnh lệnh gì khác mới cực kỳ miễn cưỡng rút lui.
Khi họ đi xa, Đường Ngộ An đặt sách xuống, đứng dậy đi tới sau lưng Đường Đường, ngửi mùi thơm trên cơ thể hấp dẫn của thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: “Đường Đường có khát nước không? Có muốn uống chút nước với chú ba không?”
Thiếu niên đang tập trung xem xét tác phẩm, bị người đàn ông phía sau đột nhiên cất tiếng nói làm cho giật mình, quay đầu lại như một con mèo xù lông, ánh mắt cảnh giác bắt gặp một đôi mắt ôn nhu.