[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].8
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].8
Chương 8
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đường Ngộ An nhìn chằm chằm thiếu niên dừng lại ở bậc cuối cùng của cầu thang, nhìn ánh mắt vội vàng tránh né của cậu, hơi mím môi, cảm giác như bị móng mèo cào nhẹ vào đầu trái tim, không đau chút nào, nhưng rất ngứa .
“Bé cưng,”
Khi thiếu niên tự kỷ bị người xa lạ nhìn chằm chằm đến toàn thân cứng ngắc, một giọng nam trầm thấp quen thuộc đột nhiên từ sau lưng truyền đến, cậu vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy cha với ánh mắt vốn thờ ơ lại pha dịu dàng đi về phía mình, cậu vội vàng chạy đến nấp sau lưng cha, dùng đôi tay nhỏ bé véo một ít vải áo.
Đường Đường mặc dù đứng ở bậc thang phía trên, nhưng vẫn không cao bằng người cha gần 1,9 mét của mình, cậu hơi rụt người lạ sau lưng chai, lộ ra nửa cái đầu xù, liếc trộm Đường Ngộ An một cái, sau đó co lại một lần nữa.
Đường Ngộ An: “…” Y bình tĩnh uống cà phê đen, vị đắng đậm đà êm dịu lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa như đang đốt cháy xưởng pháo trong trái tim y.
Ly cà phê sứ màu trắng viền vàng đặt trên khay phát ra âm thanh nho nhỏ lanh lảnh, Đường Ngộ An không vội thay đổi tư thế ngồi, ngước mắt nhìn người đàn ông trưởng thành cao lớn nghiêm nghị trên bậc thang, khẽ mỉm cười: “Anh hai.”
Đường Thừa Nghiên ngạc nhiên liếc nhìn Đường Ngộ An, sau đó quay lại ôm đứa con trai nhát người xuống lầu, đợi Đường Đường ngoan ngoãn thu tay lại quanh cổ mình, hai chân vững vàng trên mặt đất, hắn mới ngẩng đầu lên: “Chú ba về từ lúc nào thế?”
Vị quản gia già đứng bên cạnh hài lòng nhìn hai cha con thân mật, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu, chủ động thay Đường Ngộ An trả lời: “Gia chủ, tam gia về lúc nửa đêm hôm qua.”
Trong khi họ đang nói chuyện, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi đen, lộ ra bộ ngực săn chắc màu lúa mì từ trên lầu đi xuống, người đàn ông này có eo lưng ong, chân dài, cơ bắp mạnh mẽ nhưng không khoa trương, miệng còn ngậm một cây thuốc lá chưa châm lửa, mặt mày kiêu ngạo hếch lên trời, thờ ơ quét mắt qua mọi người, như thể nhìn ai cũng ngứa mắt.
Nói ngắn gọn là nhìn rất muốn đấm cho mấy nhát.
Thấy những người ngồi vào bàn ăn, Kiêu gia gợi đòn u là trời một tiếng: “Mặt trời mọc từ phía tây à? Vẫn chưa đến Tết Nguyên đán cơ mà, sao tôi lại thấy ai trông rất giống chú ba của tôi thế nhỉ?”
Đường Ngộ An cười nói: “Rất giống đúng không.”
Bệnh viện của y nằm ở nước ngoài, nếu không có việc gì thì y mỗi năm chỉ về một lần, khó trách Đường Kiêu lại trêu chọc.
Đường Kiêu cong môi, ngồi vào bàn ăn, cầm muỗng cháo bí đỏ vàng óng ngọt ngào trên bàn, thỉnh thoảng khuấy lên.
“Chú nhớ cháu ghét ăn ngọt lắm mà, làm sao vậy, đổi khẩu vị rồi à?” Đường Ngộ An hỏi hắn.
“Làm gì có?” Hắn không thích loại đồ ăn ngọt này, Đường Kiêu thầm nghĩ, nhưng bé ngoan nào đấy hẳn là sẽ thích, hắn đặt thìa xuống, nhìn về phía thiếu niên đang giấu nửa cái đầu sau lưng Đường Thừa Nghiên, vẫy tay với em trai.