[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].11
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].11
Chương 11
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sắc mặt Lý Nhạc Dật tái nhợt, vô thức nắm chặt bông hồng trong tay, gai nhọn đâm vào lòng bàn tay, máu nháy mắt tràn ra, cơn đau nhất thời khiến đầu óc nó tỉnh táo, nó nhanh chóng thu lại cảm xúc, giọng nói tủi thân nghẹn ngào: “Vâng … xin lỗi Kiêu gia, tôi … tôi đi đây.”
Nói xong, nó ra vẻ như không chịu nổi nữa, hai mắt đỏ bừng, lau nước mắt chạy đi, ngay cả tấm lưng gầy cũng tràn đầy yêu kiều.
Đường Kiêu đen sì khuôn mặt đẹp trai, thậm chí còn không nhìn nó lấy một cái, không có một chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, cười khẩy một câu, “Phiền phức.” Hắn đi đến cửa nhà kính, nhập mật khẩu khóa cửa.
“Bíp” một tiếng, khóa cửa mở ra, trong phòng mùi hoa hồng xen lẫn mùi xạ hương xông vào mặt người đàn ông, quai hàm hắn nghiến chặt, vừa vào liền đóng cửa lại, một đôi mắt ưng quét qua ông chú hiền lành, gằn từng chữ: “Đường Ngộ An!”
Đường Ngộ An trần như nhộng nằm trên chiếc ghế mây hình trăng lưỡi liềm, cháu trai còn đang run rẩy dựa vào trong ngực y, y thì đang nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đẫm mồ hôi của cháu trai nhỏ, nhỏ giọng dỗ dành cháu sẽ rút hoa hồng ra.
Nghe thấy Đường Kiêu gọi mình, y ngừng vuốt ve, ngước mắt lên, khóe môi lộ ra nụ cười thanh nhã như đúc mọi ngày: “A Kiêu, tưởng cháu có việc bận chứ, sao về sớm thế?”
Vẻ mặt nghiêm trang này khiến huyết áp của Đường Kiêu tăng vọt, hắn nghiến răng, nếu không có Đường Đường ở đây, hắn đã đấm y không trượt phát nào rồi, chú cái kiểu gì thế? Làm chú mà cướp vợ của cháu mình thế mà coi được!
Bà mẹ nó!
Nhưng Đường Đường lại ở chỗ này, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cắn răng hỏi cố: “Chú ba, chú đang làm gì Đường Đường vậy?”
Đường Đường run rẩy vừa mới lấy lại bình tĩnh, nghe những gì anh trai nói, cậu ngẩng mặt lên nằm trên bộ ngực trắng lạnh của chú mình, sững sờ, lộ ra khuôn mặt đẫm lệ, đáng thương sụt sà sụt sịt, run run nói: “Đường Đường… Đường Đường chữa bệnh cho chú ba.”
Đường Kiêu: “…” Nghe hơi quen quen.
Hắn ngay lập tức trầm mặc, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, chiêu này hình như hắn đã dùng qua, hơn nữa… Hắn còn rất đắc ý.
Chậc, bây giờ Đường Kiêu đã hiểu tâm trạng của chú hai khi hắn cắm sừng chú mình, chính là tâm trạng của hắn bây giờ khi chú ba cắm một cặp sừng to đẹp cho hắn.
Hai chữ, nghẹn họng.
Thấy vẻ mặt kỳ quái của Đường Kiêu, Đường Ngộ An cười tủm tỉm, nắm tay đứa cháu trai quý giá của mình, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu, dịu dàng: “Bé ngoan trị bệnh rất tốt, chú cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi.”
Mụ nội nó cho xoạc cả buổi lại chẳng tốt hơn, ông còn không tốt hơn eo tôi đến gãy làm đôi mất.
Đường Đường oán thầm trong lòng, ngoài mặt cố gắng duy trì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng quyến rũ, ngẩng đầu nhìn cằm chú mình, nghiêm túc nói: “Vâng, vậy khi nào chú cảm thấy khó chịu cứ đến chỗ cháu.” Mặc dù có chút ngập ngừng nhưng ít nhất cậu cũng nói được cả câu.