[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].kết
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].kết
Chương 10
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đêm nay bên ngoài rất yên tĩnh, Đường Đường tỉnh dậy, lờ mờ phát giác có chuyện không hay, liền khoác áo đẩy cửa ra—
Màn đêm buông xuống, vài thân vệ giả ạng nông dân bị lưới mây treo trên cao, bất lực giãy dụa.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Bùi Diên mặc giáp bạc, hơi nheo mắt lại, cũng không nói gì, chỉ uống từng chén rượu.
Thừa tướng sững sờ tại chỗ, thất thần nhìn gương mặt hắn, tướng quân mắt đỏ ngầu, trên mặt có vết thương nhỏ, cằm lún phún râu, nhưng dù tiều tụy vẫn toát lên vẻ nam tính.
Chỉ là … giống như nhiều ngày không ngủ được.
Đường Đường ngẩn ra: “Ngươi…”
“Nhớ ta không?” Bùi Diên ngắt lời cậu, nói xong lại tự lắc đầu nguầy nguậy, “Không đâu, ngươi còn chạy trốn mà.”
Uống cạn rượu mạnh, hắn ném cái bình, dang rộng cánh tay nhìn thừa tướng, khàn khàn nói: “Ta nhớ ngươi, đến đây, ôm ta một cái.”
Thân vệ bị người của tướng quân áp xuống dưới, Đường Đường yên lặng nhắm mắt lại, trong lòng chợt có chút đau.
Sau một lúc lâu không nói nên lời……
Tướng quân dang hai tay, nhưng mỹ ngọc không nhào vào lòng hắn.
Dưới ánh trăng, đôi mắt của Bùi Diên đỏ bừng, đột nhiên nhào đến đè thừa tướng xuống đất, bông tuyết bắn tung tóe trên tóc đen dài, hơi thở thiêu đốt khắp người, nóng lạnh áp vào nhau, môi lưỡi quấn quýt. Hắn móc chiếc lưỡi mềm mại của Đường Đường mà mút, cắn, dùng sức thật mạnh, như muốn nuốt trọn khối ngọc xinh đẹp vào trong bụng. Thừa tướng chỉ có thể ngửa cổ lên đón nhận, không ngừng rên rỉ, gốc lưỡi tê dại, cho đến khi mùi máu bốc ra, Bùi Diên mới rút chiếc lưỡi thô lỗ ra khỏi khuôn miệng mỹ nhân.
Đuôi mắt Thừa tướng đỏ lên, quay đầu ho khan vài tiếng, vết máu loang lổ trên môi, thở hổn hển, nhẹ giọng nói: “Bùi Diên, ta đau.”
Bùi Diên cứng đờ sống lưng, màu đỏ trong đôi mắt cũng rút đi, khàn giọng nói: “Đau ở đâu?”
Tướng quân chậm rãi đứng dậy, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ trong ngực, đút đến môi Đường Đường.
Lồng ngực của thừa tướng đau kinh khủng, cúi đầu nhấp một ngụm, mùi máu tanh nồng nặc.
“Ta hái bạch hoa về rồi,” Bùi Diên cho cậu uống xong, ôm lấy khuôn mặt cậu bằng đôi tay thô ráp, áp sát trán trầm giọng nói: “Về nhà với ta.”
Đường Đường: “…”
Tướng quân say khướt, như trẻ con dán chặt lấy người trong lòng, thì thào bảo về nhà đi, nói nhớ, nói đế vương tính tình càng ngày càng kém, nói y giả sơ ý bị gãy một cái xương sườn.
Nói … tất cả đều đang đợi phu nhân về nhà.
Có những người một khi đã gặp sẽ không thể quay đầu, Đường Đường từ nhỏ bái tướng, ôm thân thể bệnh nặng từng bước bảo vệ tiểu hoàng tử vinh đăng đại bảo, đứng vững vàng, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm, cậu chịu đau cũng đã quen rồi, vốn định cùng những thân vệ còn lại sống vui vẻ, nhưng hiện tại cũng muốn buông xõa, dùng chút nhiệt tình hứa hẹn với người, cùng nhau đến khi đầu bạc.