[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].5
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].5
Chương 5
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Giờ Hợi, ánh nến trong Tử Thần Điện sáng rực, mấy vị ngự y đáng lẽ phải nghỉ ngơi từ lâu lau mồ hôi lạnh trên trán, cầm hòm thuốc bước vào cửa, vừa nhìn thấy tình hình trong điện, trái tim họ suýt nhảy đến cổ họng.
Nhiếp Đế áo quần xộc xệch, chỉ mặc một chiếc áo choàng dài, lộ ra nửa khuôn ngực màu mật ong, vẻ mặt nặng nề mà lau mặt người nằm trên giường đang chảy từ máu khóe môi. Không khí xung quanh Đế vương trầm thấp đáng sợ, làm các thái y run bần bật như cầy sấy.
“Tới chẩn trị đi.” Mặt mày Nhiếp Yến Chi lạnh lẽo, nhưng khi ánh mắt rơi xuống người nằm hôn mê trên giường, vẻ mặt dường như thoáng qua nhè nhẹ đau khổ và .. hối hận?
Các ngự y cung kính cúi đầu, từng người đi về phía trước sờ mạch đập, lại thấy mình suy nghĩ hoang đường, Nhiếp Đế nổi tiếng tàn nhẫn độc ác làm sao có thể biết hối hận?
Sợ hắn chỉ biết làm người khác hối hận.
Gạt đi những tiếng thở dài bất kính, các ngự y ổn định tâm trạng, cẩn thận thăm dò mạch đập trên chiếc cổ tinh tế, nhưng càng thăm dò cẩn thận, lòng họ càng kinh hoàng.
Ngoại hư nội mệt, mạch tượng mỏng manh không có phản ứng, đây là không có mạch đập nữa.
Mấy lão y trong triều đổ mồ hôi lạnh, bọn họ vây quanh trao đổi một hồi, mới đối diện vẻ mặt ngày càng lạnh lùng của Nhiếp Yến Chi, thận trọng nói: “Bệ hạ, bệnh của công tử thật sự rất nặng, mạch quá yếu nên chỉ. ..”
Thái y lau mồ hôi nói: “Chỉ có thể dùng huyết sâm trăm tuổi…”
“…”
“Rác rưởi,” Nhiếp Yến Chi nhắm mắt lại, cầm bàn tay không chút máu của thừa tướng, “Đi lấy đi.”
“Vâng.” Các ngự y lại gật đầu lia lịa, ra khỏi phòng rồi mới để ý lưng áo triều phục đã ướt đẫm mồ hôi.
Sắc mặt người trên giường tái nhợt, máu tươi nhẹ chảy xuống khóe môi, hơi thở ngắt quãng, giống như một thi thể toát ra dục vọng.
Nhiếp Yến Chi lau vết máu trên khóe môi cho cậu, mày càng ngày càng âm u, “Sao lại chậm như vậy!”
Mấy cung nhân cúi gằm đầu sâu nhất có thể, không dám hít một hơi.
“…” Ngu Tiêu vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt tức giận của Đế vương, đột nhiên cảm thấy bất lực, “Gấp cái gì, tới rồi đây.”
Quỷ y Ngu Tiêu, là một kẻ phong lưu, tính tình thì cổ quái.
“Này, ngươi và Bùi Diên bị cái gì vậy? Bên ngoài trời đang đổ tuyết, ta mới tới kinh thành chưa được một lát, liền bị kéo cổ áo lôi vào trong cung.” Ngu Tiêu phủi tuyết lấm tấm trên bộ quần áo đỏ, thở dài, “Bạn tốt, đừng ngại ta hành nghề y, nếu không … Ta chẩn trị cho hai ngươi trước nhé?”
Đại tướng quân vừa đi vào đại điện, liền nghe thấy cái tên này oang oang ám chỉ anh em nhà họ bị khùng, mày kiếm nhíu chặt, nhét đồ vào tay Ngu Tiêu, “Đừng đùa nhảm nữa, ta mang hòm thuốc cho ngươi rồi, đi bắt mạch nhanh lên.”