[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🍁[CÔNG TỬ YẾU ĐUỐI].9
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🍁[CÔNG TỬ YẾU ĐUỐI].9
Chương 9
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sau khi màn trình diễn trên sân khấu kết thúc, tiểu thư nhà giàu đợi tất cả dàn diễn viên cúi đầu chào, lúc đó những tràng pháo tay giòn giã của khán giả ở tầng một nổ ra như sấm.
“Hay!”
“Ông chủ Bạch hát nữa đi —— ”
Không biết vị khán giả nào hết đến lạc cả giọng.
Tiểu thư nhà giàu trên sân khấu mỉm cười, đôi mắt dài hẹp cong cong, trong mắt có thể nhìn ra phong tình vô hạn, nàng lắc đầu tỏ ý từ chối, cầm chiếc quạt xếp vỗ vỗ trong lòng bàn tay đi lên lầu hai.
Từng bước một, tà váy màu hồng nhạt váy trắng khẽ gợn sóng khi nàng đi, phảng phất có hương hoa thoang thoảng.
Đường Đường nuốt nước bọt, Bạch Khanh Chi vừa bước lên một cái, vội vàng áp lưng vào chiếc ghế tựa đẹp như tranh bích họa, không dám động đậy.
Tiếng bước chân dừng lại, Bạch Khanh Chi vén rèm bước vào cửa, liền thấy con mèo cảnh giác mà rụt rè trong gian đang mở to đôi mắt hạnh nhìn hắn.
Thật thú vị.
“Điểm tâm của Tần Phúc Lâu, tiểu công tử cảm thấy thế nào?” Tiểu thư nhà giàu trên đầu còn đội phục trang dùng quạt xếp vén rèm cửa, sau khi đi vào, rèm cửa đột nhiên buông xuống. Y bước đến ngồi đối diện Đường Đường, đặt quạt xếp nhẹ nhàng lên bàn, trang sức trên đầu đung đưa.
Đường Đường… Đường Đường thu hết dũng khí mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng mà…
“Tôi…, nấc . .”
Nhưng cậu lại nấc lên trước mặt Bạch Khanh Chi Chi, rồi hết người này đến người khác, như thể một công tắc kỳ diệu nào đó đã được bật lên, cậu vừa nấc vừa run, còn ấm ức nhăn mặt.
Thiếu niên đáng thương thật đúng là làm người thương yêu.
Bạch Khanh Chi Chi thực sự không thể nhịn được cười, nhìn thấy con mèo y để tâm đến co ro như một cây nấm teo tóp, thỉnh thoảng run lên nhưng vẫn không ngừng nấc cụt.
Đường Đường ấm ức vô cùng, run rẩy nghĩ đến dũng khí mà mình gom góp được cuối cùng cũng bị tiếng nấc này làm mất sạch, khỏi đàm phán gì nữa, cậu… cậu thậm chí còn không nói được cơ mà.
“Nào, đưa tay cho ta.” Bạch Khanh Chi vén ống tay áo, vươn một bàn tay trắng nõn thon dài về phía cậu.
Bàn tay này thật sự rất đẹp, trắng nõn thon dài, xương cốt cân đối.