[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - 🍁[CÔNG TỬ YẾU ĐUỐI].2
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- 🍁[CÔNG TỬ YẾU ĐUỐI].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Xa phu dừng lại, vươn cổ liếc nhìn vào trong, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, lấy khăn thấm mồ hôi quanh cổ lau mồ hôi, nói: “Nghe nói là con trai thứ hai của nhà Đinh đẩy đứa con trai út do chính thất sinh ra xuống sông.”
Bây giờ đã là cuối thu, người ngồi trên xe kéo vén chiếc màn lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú. Gương mặt y thanh lãnh, đôi mắt hẹp dài đen nhánh như mực, liếc một cái chứa đầy phong tình, nhưng… lại càng giống đôi mắt rắn lục đang ẩn nấp.
Bạch Khanh Chi nhàn nhạt nâng mắt nhìn sang, bên dòng sông náo nhiệt, người thanh niên được cứu ra đang một tay chống lên phiến đá xanh lạnh lẽo, ưỡn người ho khan một tiếng, cả người ướt sũng, vải áo trường sam dính sát người, tôn lên đường nét hoàn mỹ của cậu, hai tay đặt trên phiến đá xanh hơi căng chặt, thể hiện cậu đang rất khó chịu.
Tiểu công tử này đầu tóc nhỏ nước, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng khóe mắt lại đỏ lên, thật sự là đáng thương.
“Một con mèo rơi xuống nước.”
Bạch Khanh Chi luồn ngón tay vào bộ lông mềm mại của con mèo trắng trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói không vội vã, dễ chịu đến mức khiến lòng người say như men rượu.
Bên bờ sông, một trận gió lạnh thổi qua, khuôn mặt nhỏ đáng thương của Đường Đường đã không giữ được nữa, mặt cậu tái nhợt cắt không còn hột máu, đôi môi không có huyết sắc, gầy gò nhỏ nhắn ướt sũng nước, so với Đinh Gia Hào mập như heo thì thật sự còn khốn khổ hơn gấp mười lần.
Một người phụ nữ có thiện ý trên bờ đưa cho cậu một chiếc áo mới cô vừa mua cho con trai mình, vài người khác thì phỉ nhổ tên cha cặn bã, mắng Đinh Gia Hào coi người như cỏ rác, Đường Đường lí nhí cảm ơn người đã cho cậu quần áo, mím môi, xấu hổ nói sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cô.
Lúc thiếu niên những lời này, đôi mắt hạnh sáng ngời chớp chớp, vừa ngoan ngoãn và hiểu chuyện, khiến trái tim các dì các thím tan chảy.
Người dì tốt bụng mạnh dạn nói không cần, chiếc áo này chất liệu không tốt lắm, cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng thiếu nên rõ ràng chưa từng nhận được nhiều thiện ý như vậy, giống như một con thú nhỏ run rẩy, không dám đáp lại, khẽ cúi đầu, mím đôi môi không còn chút máu, lạnh run cả người, vội vàng túm chặt quần áo, thì thào nói nhất định phải trả lại chúng.
Cậu lặng lẽ quấn mình trong chiếc áo rộng thùng thình, thu nhỏ mình thành hình cầu, vùi gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh sáng ngời, khiến người ta vừa buồn cười vừa xót xa.