[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - ♿[EM TRAI TÀN TẬT].5
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- ♿[EM TRAI TÀN TẬT].5
Chương 5
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thành phố J nghênh đón một lượng mưa lớn, mây đen dày đặc, mưa to như trút nước, các phương tiện giao thông trên phố bị kẹt xe, ùn tắc một đoạn dài, đám mây đen phía trên bầu trời còn làm người ta bực bội hơn.
Tin—— Tin ——, Tài xế nóng nảy vừa la mắng vừa bấm còi, những hạt mưa to như hạt đậu va vào cửa sổ, bắn tung tóe những bọt nước.
8 giờ 30 phút, đồng hồ điện thoại di động báo pin yếu lại vang lên và cuối cùng trở nên yên tĩnh.
Sấm sét nổ vang, bầu không khí trong phòng ngủ buồn bực không thể giải thích được. Người lẽ ra đã thức dậy từ lâu cuộn mình trong chiếc chăn bông mềm mại. Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, hai má ửng đỏ dị thường, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt, môi khô khốc, thấp giọng cầu xin cái gì, có vẻ như đang rơi vào cơn ác mộng không sao thoát ra được, nghẹn ngào khóc nức nở.
Có tiếng gõ cửa nhưng không có ai trả lời, tiếng gõ cửa gấp gáp hơn, ồn ào trong chốc lát, sau đó là tiếng mở khóa cửa.
“Đường Đường…”
Một người đàn ông bước vào, gọi tên cậu bằng một giọng rất nhẹ, theo khoảng cách càng gần, một mùi thơm gỗ tùng bách làm người an tâm càng rõ ràng hơn.
Mép giường hơi trũng, có người ngồi xuống, Đường Đường cảm thấy một lòng bàn tay rộng sờ vào trán mình.
“Sao lại nóng như vậy? Đi gọi bác sĩ đến.” Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, cau mày thấp giọng ra lệnh.
“Vâng thưa ngài, nhưng …” Người hầu dừng lại, ngập ngừng nói, “Ngài Đường Niệm vừa gọi điện, nói rằng buổi biểu diễn vũ đạo sắp bắt đầu …”
Lạnh … lạnh quá …
Hai chân vốn không có tri giác lại đau buốt trong xương. Ngoài cửa sấm nổ đì đùng, Đường Đường nhắm mắt lại, giống như trở về năm đó khi hai chân bị gãy.
Sau khi chân bị liệt, đoàn vũ đạo đã tước cơ hội đào tạo của cậu, nhận Đường Niệm đứng thứ hai vào đoàn. Bạn bè lần lượt đến thăm, nói họ đang chờ cậu trở lại cùng nhau lên sân khấu. Trong bệnh viện, bố mẹ dù rất buồn nhưng cũng an ủi cậu, bảo chắc chắn sẽ đưa cậu trở lại sân khấu.
Sau một năm nữa, tài chính của gia đình không còn đủ lo cho anh trai học nhảy và tiền chữa bệnh, suy nghĩ một đêm bố mẹ quyết định bỏ việc điều trị, còn để cậu nghỉ học ở nhà. Thời gian trôi qua, chủ đề trò chuyện giữa những người bạn học vũ đạo với nhau dần trở thành anh trai.
Đường Niệm quá xuất sắc, Đường Niệm siêu đẹp, Đường Niệm lại được thầy khen.
… Rồi dần dà, họ không bao giờ đến gặp cậu nữa, không bao giờ đến thăm người em sau khi gãy chân thì đổi tính đổi nết, trở nên xấu xa trong miệng anh trai Đường Niệm nữa.
Đường Đường ngồi trên chiếc xe lăn cũ nát, vừa nghe giọng nói đầy tự hào của cha mẹ dành cho anh trai ở phòng khách trong phòng ngủ nhỏ, vừa nghe được giọng nói dịu dàng của anh trai.