[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - ♿[EM TRAI TÀN TẬT].4
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- ♿[EM TRAI TÀN TẬT].4
Chương 4
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sáng sớm, căn phòng vốn sạch sẽ gọn gàng trải qua đêm qua điên cuồng trở nên hỗn loạn, không khí nồng nặc thứ mùi khiến người ta vừa nghe sẽ đỏ bừng mặt.
Đường Đường trần truồng, lưng đau nhức bò dậy từ trong chăn bông hỗn độn, thân thể đẹp như ngọc rải đầy dấu vết tình dục. Cậu cúi đầu nhìn từng mảng xanh tím trên người,i hít một hơi sâu đưa tay xuống phía dưới, chạm đến bông hoa tội nghiệp sưng to.
Cửa huyệt sưng tấy vừa chạm vào lại vừa đau vừa ngứa, Đường Đường nín thở cẩn thận chọc vào, thành ruột sau một đêm mây mưa vẫn còn rất chặt, cẩn thận mút đốt ngón tay. Xác định không có tinh dịch bên trong cậu mới rút ra ngón tay ướt đẫm.
Tên chó chết này còn biết rửa sạch cho cậu?
Suýt chút nữa bị chịch chết trên giường, Đường ảnh đế tức giận ném xuống đồ ngủ đã bị xé nát trên người, chật vật ngồi xe lăn tìm một bộ dài tay cao cổ trong tủ mặc vào, thở hồng hộc xoay xe đi rửa mặt.
……
Dưới lầu, ánh nắng tràn vào, mùi thơm tràn ngập nhà ăn, Đường Niệm bưng cháo ra ngoài, khí chất anh ta ôn hòa, làm cái gì cũng vừa mắt, dễ khiến người ta cảm thấy thư thái.
Kỳ Dục mặc quần áo ở nhà, ngồi ở vị trí chủ ăn sáng, mái tóc nguyên bản là tỉ mỉ không có keo xịt tóc, giữa trán rơi xuống một ít sợi tóc đen, làm gương mặt độc đoán thêm vẻ lười biếng.
Kỳ Dục trông có vẻ rất sảng khoái, khuôn mặt vốn đã anh tuấn của hắn lại dịu đi một chút, khiến Đường Niệm mặt đỏ bừng, tíu tít nói chuyện phiếm với hắn.
Lúc này, tiếng thang máy vang lên, Đường Đường ngồi trên xe lăn lộc cộc đi tới bàn ăn.
Giọng Đường Niệm dừng lại, vừa nhìn, mắt Kỳ Dục cũng hơi sáng lên, cong cong môi đánh giá thiếu niên.
Ánh sáng trong biệt thự rất tốt, Đường Niệm cảm thấy cậu em trai của mình càng có vẻ ưa nhìn hơn, sắc mặt vẫn trắng như cũ, nhưng thay vì tái nhợt bệnh hoạn lại có chút gì hồng hào thơm ngọt. Nhận ra sự thật này, tâm tình vui vẻ buổi sáng của anh ta bay biến hết.
Kỳ Dục từ từ nhìn ngắm khóe mắt đuôi mày cùng đôi môi hơi sưng đỏ của thiếu niên, yết hầu khẽ nhúc nhích, trong lòng dâng lên một niềm vui không thể giải thích được.
Đây là người của hắn, là chính tay hắn tưới tắm bón phân, quả xanh đang từ từ chín, thiếu niên trong trắng như tờ giấy trắng được tinh dịch của hắn tưới nên vẻ quyến rũ.
Nhẹ nhàng thở ra, Kỳ Dục dời tầm mắt như sắp bốc hỏa, đổi đổi dáng ngồi.
Đường Đường vốn đã rụt rè, bây giờ bị Kỳ Dục nhìn lại càng cứng đờ, chỉ có thể nắm chặt lấy tay nắm xe lăn: “Ngài.. ngài Kỳ, chào buổi sáng.”
Kỳ Dục khẽ mỉm cười, giọng nói hấp dẫn dễ chịu có chút dịu dàng: “Chào buổi sáng.”
Mặc dù đang rất nôn nóng nhưng Đường Niệm cũng thu lại vẻ mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Chào buổi sáng Đường Đường, hôm nay nắng to, sao em mặc quần áo dày thế? Không có quần áo theo mùa sao?” Anh ta dừng lại một chút, ra vẻ xót xa nói, “Là ại anh. Anh trai thật vô dụng, tiền lương từ công việc bán thời gian lúc trước còn không đủ trả tiền thuốc men cho em, huống chi là mua cho em vài bộ quần áo em thích.”