[Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính - ♿[EM TRAI TÀN TẬT].2
- Metruyen
- [Đam/H Văn /Np] (Q1) Xuyên Vào Truyện Người Lớn Giành Trai Với Nam Chính
- ♿[EM TRAI TÀN TẬT].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Màn đêm mát mẻ như nước, biệt thự rực rỡ ánh đèn.
Kê đơn thuốc chữa dị ứng trong bệnh viện, lại trở về nơi Đường Đường ở trước đây thu dọn đồ đạc, lúc về đến nhà họ Tề cũng đã đến giờ ăn tối.
Cô giúp việc bưng cơm lên bàn rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Bữa tối kiểu Trung Quốc được đặt trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch theo phong cách Bắc Âu. Kỳ Dục ngồi ở ghế chính, còn Đường Đường và Đường Niệm ngồi ở hai bên trái phải. Trong phòng ăn không có ai nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh bát đũa va chạm vào nhau.
Đường Đường mang thân thể gầy yếu, làn da trắng tuyết nhiều năm không thấy mặt trời có chút tái nhợt, lúc này đang yên lặng ngồi trên xe lăn do Tập đoàn nhà Kỳ phát triển, cúi mặt ăn cơm, ngay cả đồ ăn cậu cũng chỉ dám gắp trên những đĩa gần mình nhất, giọng nói nhỏ nhẹ, làm người chỉ muốn yêu thương. Thậm chí còn làm người ta cảm thấy cậu như bé mèo con luôn đề phòng thế giới bên ngoài đầy sợ hãi này, chỉ cần một ngọn cỏ lay cũng có thể giật mình bỏ chạy.
Kỳ Dục âm thầm liếc nhìn thêm vài cái nữa, dùng đũa gắp một miếng sườn lên đĩa sứ trước mặt cậu, nói: “Ăn thêm thịt đi, sau này đây cũng là nhà của em, đừng ngại.”
Đũa và đĩa va chạm vào nhau phát ra âm thanh nho nhỏ, Đường Đường ngẩng đầu khỏi chén cơm, ngơ ngác nhìn miếng sườn xào chua ngọt trên đĩa sứ trắng.
Kỳ Dục gắp thức ăn cho cậu xong lại ưu nhã ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Ở bên kia bàn ăn, bàn tay đang cầm bát canh của Đường Niệm hơi khựng lại, sau đó anh ta đặt bát canh đến trước mặt Kỳ Dục như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: “Món canh của dì Trần hôm nay khá ngon, anh nếm thử xem.”
Nghe tiếng anh trai mình, Đường Đường hoàn hồn trở lại, và cơm hai ba lần rồi thưa dạ nói: “Em.. em ăn xong rồi. Em xin phép đi trước ạ.”
Vừa dứt lời, cậu nhấn nút xe lăn, chạy vào thang máy lên tầng hai, hớt hơ hớt hải như chạy trốn.
Trên chiếc đĩa sứ trắng, miếng sườn xào chua ngọt đỏ au hấp dẫn vẫn còn nguyên, lặng lẽ nằm đó.
Chờ trên lầu vang lên tiếng đóng cửa, Đường Niệm mới đặt đũa xuống. Anh ta luôn hiểu vẻ dịu dàng của mình hấp dẫn đến mức nào, nên cố ý làm dịu vẻ mặt, trưng bày ra bộ dạng có-thể làm-tất-cả-cho-em-trai đã chuẩn bị từ trước, nở nụ cười có phần ẩn chứa nỗi đau, ám chỉ nói:
“Cảm ơn ngài Kỳ, anh trả hết nợ cho gia đình, còn trả hết tiền thuốc men cho Đường Đường. Em sẽ phục vụ anh thật tốt theo thỏa thuận trước đó.”
Kỳ Dục nheo mắt, từ từ khuấy chiếc thìa trong tay, không phải hắn không hiểu ý tứ của Đường Niệm, chỉ là hắn đang lơ đãng nghĩ, làm sao để biến mèo con sạch sẽ kia thành của riêng mình.
Một con vật nhỏ luôn cảnh giác với thế giới bên ngoài, nhưng nếu dang tay ra, nó lại không thể từ chối mà lao vào, thậm chí cuối cùng còn lật lại cái bụng mềm mại, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay, grừ grừ nhẹ nhàng trong cổ họng, chỉ cần nghĩ thôi Kỳ Dục đã nôn nóng không chờ nổi.