Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 6. Cô đuổi, hắn chạy, hắn mọc cánh khó bay!
- Metruyen
- Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại
- Chương 6. Cô đuổi, hắn chạy, hắn mọc cánh khó bay!
Vì Khương Miện chân thành quá mức nên xung quanh bỗng dưng im lặng như gà.
Địch Phi Dương quỳ một chân trên mặt đất, cầm bó hoa cả buổi không nhúc nhích, sắc mặt cứng lại.
Hắn bất động, những người cũng không dám nhúc nhích.
Chỉ có Khương Miện người gây ra tất cả, lại cười như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn chút ánh sáng còn sót lại ở chân trời, giọng ngạc nhiên, “A, trời tối rồi, tớ nên về ký túc xá rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé, bai bai!”
Khương Miện lễ phép mà khách sáo vẫy vẫy tay với mọi người, nói đi là đi.
Mãi đến khi cô đã đi chừng mười mét, Địch Phi Dương quỳ đến mức đầu gối hơi tê, lúc này suy nghĩ trì trệ mới vận hành trở lại.
Hắn vừa nãy rõ ràng là bị con khốn này chơi rồi!
Nam sinh cụp mắt, ngón tay cầm bó tường vi siết chặt, trong mắt chợt cuồn cuộn bão táp.
Từ xưa đến nay Địch Phi Dương, chưa từng là người tốt tính.
Hồi cấp ba hắn chính là đại ca ở trường nghề, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, yêu đương, tính tình lớn đến mức hễ thấy ai không vừa mắt là sẽ nhấc ghế dài, đánh người ta đến vỡ đầu chảy máu mới thôi.
Sau đó hắn gặp được Lâm Thiến, tính tình mới thu liễm lại.
Nhưng hắn chỉ là thu lại tính tình thôi, chứ không phải hoàn toàn biến mất.
Khương Miên là cái thá gì mà dám chơi đùa hắn như vậy?
Hắn đứng phắt dậy, bó hoa trong tay bị Địch Phi Dương ném xuống đất, sau đó sải chân đuổi theo Khương Miện.
Chỉ trong vài bước, Địch Phi Dương đã đuổi tới sau lưng Khương Miện, vươn tay nắm lấy cánh tay của cô, lực tay mạnh đến mức gần như muốn bóp nát xương người trước mặt.
Ỷ vào việc đang quay lưng với quần chúng vây xem, người khác không trông thấy vẻ mặt của hắn, thiếu niên tóc đỏ hai mắt thâm thúy, vừa hạ thấp giọng, chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, gắt gao nói, “Con đ* thối, mày chơi tao hả? Mày có tin…”
Lời đe dọa chưa kịp nói cho xong thì cả người liền quay cuồng.
“Bịch!”
“A…”
Một tiếng bịch vang lên, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Địch Phi Dương trực tiếp bị Khương Miện nhấc qua vai ném, cả người bị quật mạnh xuống đất, phát ra một tiếng rên.
Các bạn học đứng xem và bao gồm cả chính hắn vẫn chưa nắm rõ tình tình thì một chân của Khương Miện đã giẫm lên ngực hắn.
Cơn đau do bị quật ngã vẫn chưa biến mất, Địch Phi Dương lập tức cảm giác được cái chân Khương Miện giẫm lên ngực mình, khiến hắn gần như ngạt thở.
Cơn đau dữ dội nhanh chóng truyền qua xương sườn, người đã lớn như này, Địch Phi Dương chưa từng ăn quả đắng, lập tức tái mặt.
Vậy mà Khương Miện đang giẫm lên ngực hắn vẫn cười, khóe miệng cong cong, khóe mắt cong cong, thanh âm vừa mềm vừa ngọt.