Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 3. Tôi là người hiểu đạo lý
Sau khi tận thế, tất cả những người từng bị Khương Miện đánh đều rút ra một chân lý, đó là trong lúc đánh nhau tuyệt đối không thể tới gần Khương đại lão đang mỉm cười.
Bởi vì chị đẹp này khác người, càng tức giận sẽ càng cười vui vẻ, sau đó vui vẻ đánh cho đối thủ một trận tơi bời .
Đặc biệt là sau khi đánh xong, cô cười rạng rỡ với khuôn mặt đầy máu, khỏi phải nói biến thái đến mức nào, thật sự có thể phòng trẻ con khóc đêm!
Đáng tiếc tin tức này tất cả mọi người ở tận thế đều biết nhưng bây giờ đám người Trần Vũ Phỉ lại không hề biết, vẫn tỏ vẻ khinh thường nhìn Khương Miện đang cười đi về phía bọn họ.
Nhìn Khương Miện chậm rãi đi tới cạnh chiếc bàn bị chà đạp bừa bộn, cô dựa vào lan can bên cạnh như cả người không có xương, liếc mắt nhìn đống rác trên bàn, bỗng nhiên duỗi ngón trỏ ra ngoắc ngoắc Trần Vũ Phỉ.
Trông thấy thế, Trần Vũ Phỉ không nhịn được cười khẩy, “Ha, làm cái gì, muốn đánh tao hả? Tao nói cho mày biết…”
Cô ta vẫn chưa nói hết, thì bỗng cảm thấy da đầu của mình tê rần.
“Á!”
Hét lên một tiếng, bốn cô gái còn lại chỉ biết giương mắt nhìn Khương Miện túm lấy mái tóc Trần Vũ Phỉ vừa mới bỏ ra một nghìn tệ làm xong lau qua lau lại mặt bàn dính đầy dầu mỡ.
“A a a, Khương Miện, con khốn#$%^&…”
Sau khi lau bảy tám lần, Trần Vũ Phỉ hoàn toàn không có sức phản kháng, không thể không thốt ra mấy lời tục tĩu.
Nhưng cô ta càng mắng, Khương Miện càng lau đến vui vẻ.
Mãi đến lúc này, bốn người còn lại mới lấy lại phản ứng, vội vã lao đến giải cứu Trần Vũ Phỉ.
Đó giờ bọn họ đều không biết, Khương Miện nhìn yếu ớt mỏng manh, bình thường chạy 800m cũng có thể mất nửa cái mạng từ lúc nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy, bốn người bọn họ lại không đấu nổi một mình cô.
“Á huhuhuhu…”
Trần Vũ Phỉ trước đó vẫn luôn la hét ầm ĩ, đã sớm khóc vì tóc bị kéo quá đau cùng rất nhiều dầu ớt sặc trong mũi.
Cũng không biết lau bao lâu, có thể là tiếng xin tha thứ của Trần Vũ Phỉ quá mức êm tai, cũng có thể là Khương Miện thấy mặt bàn đã được lau sạch sẽ hơn nhiều, trông thuận mắt hơn rồi, cuối cùng “phát lòng từ bi” buông tay ra.
Lúc này Trần Vũ Phi nào còn nửa phần kiêu ngạo như trước, má phải ma sát nhiều lần trên mặt bàn trở nên đỏ bừng, da đầu đau vừa đau vừa sưng, mái tóc xoăn dài xinh đẹp lúc nãy bởi vì dầu ớt mà dính bết lại, ngay cả chiếc váy trên người cô ta cũng ướt đẫm, khắp người nồng nặc mùi miến chua cay và tôm càng nhỏ.
Trông thấy thế, Khương Miện thổi sợi tóc trên tay, vẻ mặt ngây thơ mà vô tội, “Ôi chao, tôi vụng về quá, không chú ý nên xem tóc của bạn học Trần thành giẻ lau mà dùng rồi. Nhưng mà…”
“Bạn học Trần cậu tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ không để bụng đâu đúng không? Chúng ta là bạn bè mà…”
Khương Miện dùng những lời, giọng điệu giống hệt Trần Vũ Phỉ, nhưng không biết tại sao, được nói ra từ miệng của Khương Miện, lại nghe vô cùng mai hơn.