Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 29. Tựa như nghe thấy
Mặt trời lặn về phía tây, cuối chân trời như thể có người làm đổ cả hộp màu, tím hồng đan xen cùng lam sẫm, cam vàng quấn quýt với đỏ rực, cùng nhau vẽ nên một bức tranh đẹp đến ngây ngẩn lòng người.
Lúc này, tại một góc sân thượng.
Sau gần năm tiếng dạy miễn phí, Tổng giám đốc Tống đã kiệt sức.
Mệt đến mức nào thì anh lại càng muốn quay ngược về năm tiếng trước để đập chết cái bản thân ngu ngốc, ngây thơ ấy.
Quen người phụ nữ này cũng lâu rồi, rõ biết cô là dạng người gì, vậy mà tại sao anh vẫn cứ mãi không rút ra bài học?
Mà trong năm tiếng đồng hồ này, tâm thái của Khương Miện cũng từ lúc đầu:à “Hu hu hu tôi đúng là đồ phế vật nhỏ.”
Chuyển biến thành: “Đúng rồi, ông đây chính là phế vật đấy!”
Cái kiểu lý lẽ hùng hồn và mặt dày đến mức đó thật sự khiến Tống Kỳ Sâm trợn mắt há mồm, hóa đá tại chỗ.
Từ đó càng thêm hối hận vì một phút lỡ tay của mình.
“Tôi thấy tôi hình như biết hát rồi, Sâm Sâm anh giỏi ghê đó!”
Khương Miện cười tươi rói, vừa nói vừa vỗ mạnh vai Tống Kỳ Sâm, không chút keo kiệt lời khen.
Tống Kỳ Sâm: “Ha ha.”
“Anh đừng cứ ha ha với tôi mãi được không, anh nhìn không ra là tôi đã cố gắng học lắm rồi sao? Có thể hát được đến mức này đã là khó lắm rồi. Thầy Tống à, phương pháp dạy của anh có vấn đề đấy, không nên cứ đả kích học trò, phải lấy khích lệ làm chủ chứ.”
Khương Miện nói rất đàng hoàng chính trực.
Tống Kỳ Sâm: “……”
Không khích lệ mà cô đã ra cái dạng này rồi, khích lệ thêm nữa chắc cô bay lên trời luôn mất!
“Được rồi, giờ cô cũng học gần xong rồi, tôi cũng nên đi đây…”
Từ nãy giờ vừa dùng điện thoại xử lý công việc vừa dạy Khương Miên hát trên sân thượng, gió Tây Bắc thổi cả buổi chiều, Tống Kỳ Sâm chỉ cảm thấy nếu còn không đi, thì người dưới kia chắc chắn sẽ bắt đầu sinh nghi.
Đặc biệt là Triệu Phi Vũ.
Anh ta vì sao từ nhỏ đến lớn lại hay gây chuyện như vậy?
Chẳng phải vì trực giác nhạy bén, luôn nhìn ra được những điều người khác không thấy, sau đó bắt đầu đi gây chuyện khắp nơi hay sao?
Mặc dù anh với Khương Miên không có gì, nhưng Tống Kỳ Sâm tuyệt đối không muốn vụ long phượng thai tái diễn thêm lần nữa!
Nghĩ vậy, Tống Kỳ Sâm đứng dậy, vừa định nhấc chân rời đi, ai ngờ ngay giây sau liền bị người ta kéo vạt áo lại.
Người đàn ông quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt to tròn, ướt át, vô tội của Khương Miện.
“Làm gì?”
“Sâm Sâm~” Khương Miện bắt đầu dùng ngón tay xoắn lấy gấu áo anh.
“Nói cho đàng hoàng.”