Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 27. Dám nhất thiên hạ
Từ sau khi bị Triệu Phi Vũ đầu heo giật phăng chiếc mặt nạ khỏi mặt, Tống Kỳ Sâm không dám nhìn về phía Khương Miện lấy một lần.
Anh cắn răng chịu đựng, mãi đến khi Chương Thấm hoàn thành xong quy trình chương trình, các thí sinh lần lượt rời khỏi phòng giáo viên hướng dẫn để tham gia các hoạt động khác, anh mới thở nửa hơi.
Tại sao lại là “nửa hơi” á?
Bởi vì thời gian ghi hình phía trước còn rất dài, mà đối phương đã thấy mặt anh rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tóm được anh, đến lúc đó không chảy máu (mất tiền) cũng khó…
Nghĩ vậy, tâm trạng của Tống Kỳ Sâm lập tức từ vui vẻ kiếm tiền chuyển thành mặt nặng mày nhẹ đi kiếm tiền.
“Ha ha ha! A Sâm, tôi thật không ngờ cậu cũng tham gia show thực tế đấy! Thành thật khai báo, có phải vì anh em tôi nên cậu mới đến không? Cậu đúng là có nghĩa khí mà! Ha ha ha!”
Triệu Phi Vũ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vỗ mạnh lên vai Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm: “…” Ha ha.
Triệu Phi Vũ, đại thiếu gia hào môn nhà họ Triệu, biệt danh Triệu Husky (ngổ ngáo).
Chủ yếu là vì người này rất giỏi gây chuyện, thuộc kiểu hễ thấy náo nhiệt là không bao giờ ngại chuyện lớn. Nhưng các bậc trưởng bối nhà họ Triệu ai nấy đều rất cổ hủ, có lẽ vì muốn chống đối đám cổ hủ trong nhà, ngay sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Phi Vũ đã lao thẳng vào giới giải trí. Lăn lộn bao năm, anh ta thật sự đã tạo dựng được danh tiếng không nhỏ.
Bây giờ anh ta cũng được xem như một thiên tài sản xuất âm nhạc có tiếng trong giới.
Anh ta cũng là người bạn đầu tiên, và cũng là người bạn duy nhất, mà Tống Kỳ Sâm quen biết sau khi được nhận về nhà họ Tống.
Bên này, lòng nhiệt tình của Triệu Phi Vũ chẳng được Tống Kỳ Sâm đáp lại, anh ta cũng không giận, ngược lại còn vòng ra sau lưng đối phương. Khi vừa nhìn thấy một màn hình đầy những con số chi chít trên máy tính của Tống Kỳ Sâm, da đầu anh ta lập tức tê dại.
“Không phải chứ, đại lão, ra ngoài chơi mà cũng không quên làm việc! Cậu có cần liều mạng vậy không?” Triệu Phi Vũ vô thức kêu lên.
Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm hờ hững liếc anh ta một cái, rồi lại dời ánh mắt về phía màn hình máy tính.
Thấy vậy, Triệu Phi Vũ quá hiểu tính bạn mình, bĩu môi chán nản, bốc một quả chuối từ đĩa trái cây trên bàn rồi lột vỏ ăn.
Vừa ăn, người đàn ông tóc xanh lục vừa quan sát góc nghiêng hoàn hảo của Tống Kỳ Sâm.
Trong lòng không kìm được mà cảm thán một câu.
Mẹ nó, mới không gặp một thời gian, sao anh ta lại có cảm giác nhan sắc của tên súc sinh này lại thăng cấp thêm một bậc nữa rồi, sắp đuổi kịp anh ta luôn rồi.
Anh ta vẫn còn nhớ như in mấy năm trước, khi Tống Kỳ Sâm vừa được nhận về nhà họ Tống, lần đầu tiên xuất hiện trong một bữa tiệc. Khi đó, cả người gầy trơ xương như vừa chạy nạn về, trên người ngoài da bọc xương ra thì chẳng còn gì, buổi tối mà đi ngoài đường chắc cũng khiến người ta tưởng có bộ xương nào từ bệnh viện trốn ra.