Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 2. Tràn đầy ác ý
Bước ra khỏi hiện trường casting của “Thần tượng rung động”, Khương Miện đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tự tin mù quáng vì ý tưởng của mình, đang định đứng dậy ra ngoài thì mắt cô đột nhiên tối sầm lại.
Nếu không phải cô vô thức chống vào một bên cột, e rằng ngày mai trên báo chí sẽ có tiêu đề —《Cô gái không thể khống chế nội tâm kích động sau khi vượt qua buổi casting nên đã ở trước công chúng làm ra chuyện như vậy? 》.
Khó khăn lắm mới đợi cho cảm giác chóng mặt này giảm bớt, Khương Miện, người dựa vào cây cột bên cạnh, từ từ điều hòa hơi thở, quay đầu lại và nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong kính của trung tâm mua sắm, sau đó liên hệ với chính mình bây giờ hoảng loạn hụt hơi, tay chân run rẩy.
Hay lắm, đây rõ ràng là triệu chứng hạ đường huyết do đói quá mà!
Trước đây cô không có cảm giác mạnh mẽ như vậy, có lẽ cô chưa hoàn toàn thích ứng với cơ thể này, nhưng bây giờ cô đã thích ứng rồi, cảm giác đói đến ngay lập tức.
Thật ra Khương Miện cũng rất khó hiểu, cô chết thì chết rồi, không hiểu tại sao lại chui vào thân thể nữ chính, còn nữ chính đi đâu rồi?
Bây giờ phá được án rồi.
Nữ chính, có mười phần thì tám, chín phần là cô ấy bị chết đói.
Khương Miện cố gắng tìm trong ký ức của mình, cố gắng hiểu làm thế nào một người bình thường có thể bỏ đói mình đến nông nỗi này.
Sau đó đã phát hiện ra hình như vào đêm hôm trước, người mợ ở quê đã gọi lại cho nữ chính. Mục đích rất đơn thuần, gọi đến xin tiền, muốn lấy số tiền mà nữ chính lợi dụng thời gian rảnh của mình để đi phát tờ rơi, làm quảng cáo, làm thêm.
Hát tuồng diễn kịch một phen, cứ như không có mấy trăm tệ kia của nữ chính thì trong nhà không có gì ăn, ba người có tay có chân kia đang sống sờ sờ sẽ bị đói chết vậy.
Nữ chính vừa nghe, như vậy thì sao được, người cao 1m65, chỉ nặng có 42 cân nàng ăn ít hơn hai bữa cũng không sao, nhưng anh họ với bà mợ to như con heo trong nhà kia mà ăn thiếu hai bữa thế thì chả sụt mất hai cân thịt à!
Không được, nhất định phải chuyển tiền!
Thế là máu nóng lên đầu một cái, cô ấy đã chuyển tất cả số tiền trong thẻ ngân hàng của mình, 809.67, cho bà mợ quý hoá mà không để lại tí nào cho mình.
Vì quan hệ với các bạn cùng phòng trong ký túc xá không được tốt lắm nên đến cả người nhờ vả cũng không có. Suốt một ngày rưỡi, cô ấy chỉ uống mấy bát canh cà chua trứng được phát miễn phí ở căng tin.
Chống đỡ đến tận bây giờ, nữ chính từ nhỏ đã bị vì không đủ dinh dưỡng nên thường xuyên bị hạ đường huyết đã mất rồi.
Sau khi xem xong tất cả ký ức, gân xanh trên trán Khương Miện giật giật.
Đối với nguyên chủ Khương Miên mà nói, cô thật sự vừa đau lòng lại vừa tức giận, đau lòng mỗi ngày cô ấy mới là một cô bé ngày ngày không phải bị bắt nạt thì là trên đường bị bắt nạt, ngay cả thở cũng không có thời gian. Cuối cùng vì một cái nguyên nhân nghẹn khuất không chịu nổi như vậy mà chết một cách vô duyên vô cớ.