Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 16. Mày không xứng
Đêm tối dần, trăng sáng sao thưa.
Vào đêm nay chỉ có Khương Miện và Tống Kỳ Sâm thật sự cao hứng, một đám người do Tống Hi Quang cầm đầu, nhìn hai con quỷ đòi nợ đứng ở trước cửa lớn ở phía xa xa kia thu tiền đến mỏi cả tay, sự phức tạp trong lòng nhất thời khó có thể diễn tả bằng lời.
Tại sao bọn họ có thể tay nhanh hơn não chứ?
Từ sau khi Tống Kỳ Sâm được nhận về nhà họ Tống đã làm một vụ làm ăn nào lỗ vốn không?
Không.
Anh ta có làm việc gì mà chưa nắm chắc không?
Càng không có!
Nói không chừng từ đầu đến cuối hai người đó cố ý diễn trước mặt bọn họ, chỉ có bọn họ ngu ngốc đần độn, cứ hết đứa này đến đứa kia thi nhau xem ai nhập vai hơn.
Đúng là đồ tay nhanh hơn não!
Trong lúc đám người Tống Hi Quang đang không ngừng tự kiểm điểm trong nội tâm, bên Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng thu xong chiếc thẻ ngân hàng cuối cùng.
Có nhiều tiền cho không như vậy, cho dù Tống Kỳ Sâm cảm xúc không hiện lên mặt, khóe miệng cũng khó tránh khỏi hơi nhếch lên.
Nhìn xấp thẻ ngân hàng chất đống, Khương Miện bất giác cảm thán một tiếng: “Nhiều thật đấy…”
Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm nghiêng đầu, nhìn thấy sự vui sướng nho nhỏ trên mặt Khương Miện, người đàn ông như nghĩ đến gì đó, trong mắt dần hiện lên tia giãy giụa, đồng thời ngón tay càng dùng lực miết chiếc thẻ ngân hàng hơn.
Cuối cùng anh vẫn khó khăn đưa thẻ đến trước mặt Khương Miện, “Số tiền này đều là do cô thắng được, tôi chỉ là chịu một phần rủi ro cho cô thôi, vậy nên…theo quy tắc trong ngành, cô nên được lấy phần lớn hơn, tôi chỉ có thể nhận được 20% trong phần đã chia ra.”
Tống Kỳ Sâm nói từng câu từng chữ một.
Nghe anh nói vậy, Khương Miện kinh ngạc ngẩng đầu: “Ý? Là như thế sao?”
Đúng là không nhìn ra nha, Tống Kỳ Sâm yêu tiền thì yêu tiền, mà còn yêu tiền có nguyên tắc ra phết.
Vừa đúng lúc cô hết tiền.
Khương Miện vươn tay lấy tấm thẻ từ tay Tống Kỳ Sâm.
Rút một cái, không rút được.
Khương Miện cứ tưởng tay mình ra mồ hôi, lòng bàn tay ướt quá.
Lại rút cái nữa, thế mà cô vẫn không thể lấy được thẻ từ trong ngón tay của Tống Kỳ Sâm.
Cầm lấy góc thẻ ngân hàng, Khương Miện bắt đầu dùng sức, dùng sức thật luôn.
Một phút sau, xấp thẻ ngân hàng này vẫn nằm chắc trong tay Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Khương Miện: “…”
Không muốn đưa tôi, cứ nói thẳng.
Trong mắt Khương Miện viết bảy chữ sáng ngời này.
“Không phải, tôi thật sự đâu có không muốn đưa cô…” Ánh mắt Tống Kỳ Sâm có chút hoảng loạn, “Là tay của tôi, nó hình như không nghe tôi sai khiến nữa.”