Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 15. Ngoạ Long Phượng Sồ
“Hahaha ha ha!”
Thấy Tống Kỳ Sâm luôn trông chín chắn ổn định đang cố nhẫn nhịn rồi lại nhịn tiếp, cuối cùng không nhịn được nữa thì trừng to mắt nhìn cô, Khương Miện rốt cuộc cũng không diễn nổi mà cười to ra tiếng.
Cô cũng không biết chính mình bị làm sao nữa, vừa nhìn thấy Tống Kỳ Sâm mang theo cái bản mặt lạnh lùng, thì lại cảm thấy cực kỳ nhàm chán mà muốn mở miệng ra trêu anh.
Đặc biệt là khi nhìn thấy anh có vô số câu nói đã đến bên miệng rồi, nhưng lại nuốt từng câu từng câu một trở về.
Làm Khương Miện càng cảm thấy buồn cười hơn.
Trong khi đó, tiếng cười vui vẻ của Khương Miện lọt và trong tai của Tống Hi Quang vừa bịa đặt về Tống Kỳ Sâm, đừng nói nó chói tai đến mức nào.
Anh ta không hiểu được, tại sao lúc nào Tống Kỳ Sâm cũng may mắn như thế?
Bị người ta ném đến chỗ xa như vậy mà vẫn được nhà học Tống tìm về, không có lưu lạc thành ăn mày, cũng không đứt tay hay mất chân.
Tuy rằng không được học hành đến nơi đến chốn, cũng không được đại học danh tiếng gì, thế mà chỉ dựa vào thiên phú, quản lý Tống thị càng ngày càng tốt. Thậm chí đến khi tìm bạn gái, đều có thể tìm cái người không nghe khiêu khích, kiên định bất nghi luôn đứng ở bên cạnh anh.
Dựa vào đâu?
Tống Hi Quang hai mắt rũ xuống, môi mím thành một vòng cung không cam lòng, trong mắt ẩn chứa ghen ghét cơ hồ thiêu đốt đỏ cả mắt.
Bộ dáng “hồn bay phách lạc” của anh ta rơi vào ánh mắt của đám người Diêu Tề, còn tưởng Tống Hi Quang bị thái độ lạnh lùng vô tình của Tống Kỳ Sâm tổn thương, đồng thời đến an ủi anh ta.
“Anh Hi Quang, lời của người phụ nữ kia anh đừng để trong lòng, người khác không hiểu anh, bọn em còn không hiểu chắc?”
Người an ủi anh ta nói ba chữ ‘người phụ nữ kia’ cực kỳ nhẹ, chỉ sợ Khương Miện nghe thấy, sẽ biểu diễn một màn bay nĩa cạo đầu cho hắn.
“Đúng vậy đúng vậy, em nghĩ Tống Kỳ Sâm chắc chắn là thường xuyên nói hươu nói vượn bên tai cô ta, mới làm cho đối phương hiểu lầm anh nhiều như vậy. Quả nhiên, Tống Kỳ Sâm không phải là thứ tốt đẹp gì!”
“Cho dù nói thế nào, anh Hi Quang, bọn em đều đứng về phía anh, mặc kệ trưởng bối trong nhà tán thưởng hết lời Tống Kỳ Sâm hết lời như nào, bọn em nhất định sẽ không phản chiến* đâu!”
*倒戈: phản chiến; trở giáo; quay súng lại bắn quân mình.
……
Lời của đám người này, chỉ làm Tống Hi Quang ở trong lòng không nhịn được mà chửi ầm lên.
Tôi có một đám con cháu chỉ biết phá hoại, không làm được cái gì nên hồn các người giúp đỡ thì có tác dụng gì? Là có thể nghịch chuyển thời gian hay là giúp anh ta về lại Tống thị?
Một lũ vô dụng!
Tống Hi Quang trong lòng căm hận.
Nhưng anh ta làm gì có cách gì đâu? Sau khi bị Tống Kỳ Sâm dùng thủ đoạn đuổi ra khỏi Tống Kỳ Sâm, xung quanh anh ta chỉ còn lại đám nhị thế tổ cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời này, có mấy người hơi có tiếng nói trong công ty nhà mình đều bị trưởng bối trong nhà xúi giục, dần dần không còn qua lại với anh ta nữa.