Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 14. Chỉ biết đau lòng cho ca ca~
“Khục.”
“Khục khụ, khụ khụ khụ khụ…”
Lần mở miệng này của Khương Miện, quá đột ngột không kịp đề phòng, những người khác trong thời gian ngắn không phản ứng kịp.
Diêu Tề ở gần Khương Miện nhất, lại là đối tượng duy nhất cô nói đến, dưới đòn chí mạng của cô, hắn không đứng vững nổi, che ngực bắt đầu ho dữ dội, đau xé ruột gan.
Có trời mới biết trước Khương Miện mở miệng, trong mắt Diêu Tề, Khương Miện giống như con nai nhỏ sợ hãi chạy loạn trong rừng đầy sương sớm, chỉ cần nhìn bạn bằng đôi mắt ngân ngấn nước cũng có thể làm trái tim bạn tan chảy hoàn toàn.
Vừa mở miệng, bùm một cái, nai nhỏ biến mất rồi, chỉ còn lại con gấu nâu Siberia.
Điều này không khác gì cú đánh mạnh vào người Diêu Tề, năm mười ba tuổi hắn nhìn trúng một học sinh chuyển trường cười lên rất ngọt ngào ở lớp kế bên, sau khi bạo gan tỏ tình mới phát hiện giới tính đối phương là nam, nhưng hướng tính nữ.
Lần này thích con gái rồi đấy, nhưng cmn vừa mở miệng ra còn men hơn cả đàn ông, cô… cô còn muốn tẩn hắn!
Diêu Tê vừa ho vừa cảm thấy rất khó tin.
“A, thật ngại quá, năm nay cô gái nhỏ nhà tôi vẫn đang đi học, còn chưa tốt nghiệp chưa hiểu chuyện, nói chuyện không có chừng mực, hy vong Diêu nhị thiếu gia đừng để bụng.”
Thấy thế, Tống Kỳ Sâm cười đứng ra hoà giải.
Khương Miện ở một bên trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm mấy lời “Vốn dĩ là như vậy mà”, “Chưa thấy ai dầu mỡ như vậy”, “Sắp oẹ luôn cả đồ hôm qua ăn ra rồi” không hề thương xót.
Giống như từng mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim thiếu nam của Diêu Tề.
Ôm trái tim bị đâm thủng lỗ chỗ, Diêu Tề “trọng thương” bại lui. (thất bại + rút lui)
Ở đầu khác Tống Hi Quang vẫn nhẫn nại đợi đối phương ra mặt cho anh ta, thấy đồ không có não Diêu Tề thế mà bị một người phụ nữ chỉ có mỗi khuôn mặt chọc tức chạy mất.
Chẳng qua chỉ là một đứa con gái đẹp mã thôi, cho dù có Tống Kỳ Sâm chống lưng thì có làm sao?
Nếu thật sự động thủ với cô, anh ta không tin người trong mắt chỉ có tiền như Tống Kỳ Sâm sẽ ra mặt vì loại phụ nữ tốt mã dẻ cùi này!
Tống Hi Quang thầm mắng trong lòng.
Cũng may là Tống Kỳ Sâm không biết trong anh trai ‘tốt’ đang nghĩ cái gì, nếu không lập tức sẽ cười to thành tiếng——
Tôi ra mặt vì cô ấy? ha, là đưa tang cho anh mới đúng!
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt Tống Hi Quang lại lo lắng nhìn bóng lưng của Diêu Tề, quay đầu liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tống Kỳ Sâm.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, khóe miệng Tống Hi Quang cong lên một vòng ấm áp, “Đã lâu không gặp, A Sâm.”
“Không lâu lắm, ba tháng trước anh rời khỏi Tống thị, chúng ta đã gặp nhau.”