Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 13. Em có thể tẩn hắn một trận không?
- Metruyen
- Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại
- Chương 13. Em có thể tẩn hắn một trận không?
Đợi khoảng tầm sáu bảy phút sau, Tống Kỳ Sâm mới cảm thấy ba hồn bảy vía của chính mình rơi dọc trên đường cuối cùng cũng về đúng vị trí, cơ bắp cả người căng thẳng đến mức đau nhức cũng giảm bớt rất nhiều.
Vừa bình ổn lại hô hấp quay đầu lại, sau khi nhìn rõ Khương Miện đang làm gì, Tống Kỳ Sâm chỉ cảm thấy huyết áp của chính mình giảm một chút rồi trực tiếp tăng vọt đến giá trị cao nhất.
“Cô đang làm cái gì vậy!”
Cổ họng của Tống Kỳ Sâm suýt nữa vỡ ra.
Anh biết ngay trong thời gian anh bình ổn hô hấp, đứa con gái họ Khương sao có thể yên tĩnh đến thế chứ?
Đúng như dự đoán, lại đang tác quái.
Chỉ thấy cô vứt đôi găng tay trị giá năm con số tuỳ ý xuống một bên thảm cỏ, ngồi xổm dưới đất, hai tay đầy dầu đen tháo dỡ chiếc motor yêu quý của trợ lý Tiểu Nghiêm.
“À, vừa nãy lúc lái xe tôi đã nghe thấy động cơ xe này có tạp âm, nhân lúc anh ngẩn ngơ liền mở ra xem chút…”
Khương Miện cười hì hì.
Tống Kỳ Sâm: “…” Mẹ kiếp!
Hiện tại anh đang hối hận, cực kỳ hối hận.
Nếu sớm biết người này như vậy, sau khi tỉnh dậy ở khách sạn vào buổi sáng hôm đó, mặc kệ có tiền hay không, anh nên lập tức bắt xe tránh xa khỏi cái nơi ác độc kia, về sau nhìn thấy bốn chữ ‘khách sạn Gia Hoa’ đều sẽ đi đường vòng, chỉ xin có thể tránh được kiếp nạn này!
Chỉ tiếc có ngàn vàng cũng khó mua được cái sớm biết này.
Tống Kỳ Sâm dùng sức nắm chặt tay.
Tám phút sau, anh giống y hệt bố ruột rửa sạch dầu đen trên tay cho Khương Miện, sửa lại trang điểm trên mặt, hai người cuối cùng cũng đi về phía hội quán Bán Sơn.
Cả đường đi Tống Kỳ Sâm như bị người đánh thuốc câm vậy.
Khương Miện chọc anh một cũng cái không có phản ứng.
Lại chọc cái nữa, vẫn là không có phản ứng.
“Anh lại không vui rồi đúng không?”
Khương Miện nhỏ giọng hỏi thử.
Đấy nghe xem, nghe thử xem, cái giọng ngọt ngào mềm mại này, ai không biết lại tưởng cô ấy đang áy náy lắm ý!
Người khác không biết nhưng Tống Kỳ Sâm ở chung với người này cả hai tiếng đồng hồ có thể không biết sao?
Tích cực nhận sai, lần sau vẫn dám. Câu này đúng là để chỉ cô!
Chữ ‘ha’ đã đến bên miệng rồi, còn chưa kịp nói ra, Tống Kỳ Sâm đột nhiên nhớ tới trước đó suýt nữa bị nữ tráng sĩ này đụng bay ra ngoài, liền nuốt chữ ‘ha’ này về, “Không, tôi đâu có không vui.”
“Thật không? Anh có cười đâu…”
Khương Miện chỉ vào khoé miệng của anh.
Nghe vậy, khóe miệng Tống Kỳ Sâm lập tức nhếch lên thành vòng cung giả trân, ngoài cười mà trong không cười quay đầu lại nhìn cô, “Thế này à? Đã được chưa?”