Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 12. Có những việc là không thể tiết kiệm tiền được
- Metruyen
- Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại
- Chương 12. Có những việc là không thể tiết kiệm tiền được
Cho đến khi Khương Miện lấy lễ phục vào trong phòng thay đồ, Dạ Châu được xem miễn phí một vở kịch hay vẫn đang phát ra tiếng động lạ phì phì xì xì.
Tống Kỳ Sâm mặt vô biểu cảm quay đầu lại.
Dạ Châu bị ánh mắt lạnh căm của anh làm buốt sống lưng, vội vàng xua xua tay, “Pff, đừng đừng, lão đại anh đừng nhìn em nữa, em khiếp lắm, em đảm bảo sẽ không… xì…không cười nữa, thật đấy, thật đấy, anh tin em đi!”
Thấy thế, Tống Kỳ Sâm chậm rãi quay đầu.
Lúc này Dạ Châu cũng gần như cười đủ nhìn sườn mặt tuấn mỹ không giống người phàm của người đàn ông, chợt dùng bả vai đụng đụng vào anh một cái.
“Anh thật sự với không ý gì với người ta sao? Đây là cô gái đầu tiên anh đưa đến EU đó…”
Tống Kỳ Sâm: “…” Tôi thấy cậu là đang ngứa da!
Dạ Châu đột nhiên hiểu được hàm ý trong ánh mắt của Tống Kỳ Sâm, vội vàng kéo khóa miệng chính mình lại, một khi chọc giận Tống Kỳ Sâm, vậy thì mấy tháng tiếp theo cuộc sống của anh ta tương đương với nước sôi lửa bỏng.
Vào lúc này, Khương Miện động tác nhanh nhẹn thay cho chính mình một chiếc váy dạ hội màu đen tuyền có đai đeo trực tiếp đẩy cửa phòng thay quần áo ra, bời vì lúc thay lễ phục đánh rơi một chiếc hoa tai, cô vừa bước ra ngoài vừa đeo khuyên tai.
“Tiểu tỷ tỷ nhìn bên này!”
Dạ Châu nhiệt tình dào dạt tiếp đón cô.
Nghe vậy, Khương Miện mới vừa đứng ở trước gương to theo bản năng vừa quay đầu lại, mái tóc đen dài hơi quăn lười biếng xoay tròn trong không trung, ánh sáng rực rỡ trên đầu chiếu vào người cô, làm vai cổ cô trở nên trắng nõn như ngọc, cả người như được bóc ra khỏi vỏ trứng, đen trắng đan xen lẫn nhau, cảm giác mỹ lệ ập đến, đến ngay cả Dạ Châu nhìn qua nhiều mỹ nhân, kiến thức rộng rãi cũng không khỏi ngừng thở.
Những người khác trong studio đã sớm kinh ngạc đến ngây người.
Tống Kỳ Sâm…
Dạ Châu không khỏi quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy hoà thượng cửu kiếp chuyển thế, ánh mắt thế mà không có một tia biến hoá.
Được thôi, thế giới của đại lão khác với loại phàm phu tục tử như chúng ta.
Trừ tiền ra chắc không còn thứ gì trên đời này có thể làm cho tim của Tống Kỳ Sâm rung động một chút.
Chậc chậc.
Trách xong trong miệng rồi, Dạ Châu nhìn lễ phục Khương Miện mặc trên người, không biết tại sao, chỉ thấy càng nhìn càng thấy không đúng, đường cắt khá đẹp, thiết kế cũng không tồi, nhưng mà chất vải này…
“Lão đại, chuyện này là sao vậy? Quần áo tiểu tỷ tỷ mặc trên người, em nhìn nó sao lại giống cái rèm cửa vậy!”
Dạ Châu ngờ vực.
Nhưng không ngờ vừa dứt lời, liền thấy lão đại nhà mình quay đầu nhìn anh ta cười cười tán thưởng.
Không phải, anh tán thưởng cái gì chứ?