Đại Lão Xuyên Thành Người Đẹp Mềm Mại - Chương 11. Không nhìn ra có tay nghề
Tống Kỳ Sâm hào phóng, ngồi trên chiếc xe máy điện hào phóng, chạy trên đường Hào Phóng, chở Khương Miện hào phóng, dừng trước một tòa nhà hào phóng, bước vào một chiếc thang máy hào phóng.
*Từ ‘hào phóng’ ở hai vế cuối còn được hiểu là rộng rãi.
Trong thang máy, Tống Kỳ Sâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thực chất trong đầu đang nhanh chóng tính toán chi phí vừa nãy Khương Miện đã tiêu.
Sa Huyện: 147, bánh kem: 51, trà sữa: 12, đồ xiên: 40.
Tổng cộng là… 250.
Cái con số này.
Tống Kỳ Sâm cảm thấy rằng mình đang bị chế giễu.
*Số 250 trong tiếng Trung phát âm gần giống ‘đồ ngu’.
Qua tấm gương trong thang máy, Khương Miện nhìn thấy Tống Kỳ Sâm khóe miệng mím chặt, hai mắt rủ xuống, hàng lông mi cong dài tạo bóng sáng trực tiếp lên vị trí mí mắt của anh, khắp người viết bốn chữ lớn– Tôi không vui.
Khiến Khương Miện không nhịn được mà trong lòng nở hoa.
Lớn bằng chừng này, cô chưa thấy người nào thú vị như vậy, anh thực sự rất thích tiền nha!
Trong lòng cảm thán như vậy mà ngoài mặt Khương Miện không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, lén lút dịch về phía bên cạnh Tống Kỳ Sâm.
Chờ đến khi Tống Kỳ Sâm khó khăn từ đả kích bị lỗ cả 250 hồi thần lại, khẽ nghiêng đầu, anh thoáng thấy cái đầu nhỏ của Khương Miện không biết từ lúc nào đã ghé qua.
“Làm sao vậy? Anh không vui à?”
Tống Kỳ Sâm: “…” Cô còn có mặt mũi hỏi.
“Vừa nãy không phải vẫn còn vui vẻ lắm mà? Sao lại đột nhiên không vui rồi?
Khương Miện khẽ nhíu mày, “A, có phải vì tôi tiêu tiền của anh nên anh mới…”
“Không phải.”
Khương Miện chưa kịp nói xong, Tống Kỳ Sâm đã ngay lập tức phủ nhận.
Khương Miện nhịn cười, “Vậy sao? Vậy… anh cho tôi tiêu tiền, anh có vui không?”
Tống Kỳ Sâm: “…” Ha.
“Nói đi, nói đi mà, có vui không hả?”. Khương Miện kéo kéo tay áo anh, giọng nói mềm mại.
“…Vui lắm.”
Nghe tiếng gào thét của tay áo chính mình, Tống Kỳ Sâm khó khăn nói ra hai chữ trái lương tâm.
“Thật sao? Vậy thì tốt, nhưng mà cũng phải, có kim chủ nào sẽ không vui khi tiêu tiền cho chim hoàng yến nhà mình đâu nhỉ? Anh vui là tốt nhất rồi. Hay là thế này, vì có thể làm cho anh vui vẻ hơn, về sau tôi sẽ tiêu tiền của anh nhiều hơn, để anh có thể tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc khi trở thành một kim chủ có được không?
Tống Kỳ Sâm: “…”
“…” Được cái đầu cô.
“Nói chuyện đi, Sâm Sâm, sao anh không nói gì? anh không nói gì thì làm sao tôi biết anh đồng ý hay không đồng ý?”
Khương Miện lắc cánh tay của anh nhanh hơn.
Đinh–
Tiếng thang máy đến đối với Tống Kỳ Sâm lúc này quả thực là tiếng trời.