(Đã Dừng)[Snh48] [Cover] [Thất Ngũ Chiết] Chết Lặng... - Chương 17
Khổng Tiếu Ngâm giãy mạnh thoát khỏi cái siết tay cứng cáp của Triết Hàm, cô ta gắt lên : “Chị phát điên cái gì thế? Đau chết tôi rồi!”
“Cô mượn tiền ngân hàng nhiều như thế để làm gì?” Triết Hàm quát thẳng vào mặt Khổng Tiếu Ngâm : “Cô dùng nó để đi bar có đúng hay không?”
Khổng Tiếu Ngâm hừ lạnh, xoay người ngồi xuống sofa, thuận tay vén mấy loạn tóc dài nhuộm màu vàng ra sau.
“Chị kể thiếu rồi, tôi dùng tiền để đi bar, shopping, làm đẹp, còn có, đi phẫu thuật thẩm mỹ nữa.” Khổng Tiếu Ngâm cười mỉa mai : “Tôi còn dùng tiền của chị để nuôi đàn bà nữa kìa!”
“Cô!”
“Tôi chưa nói cho chị sao?” Khổng Tiếu Ngâm đứng dậy, siết lấy cổ áo của Triết Hàm, thổi một hơi bên cổ nàng, thì thầm : “Tôi chán chị lắm rồi, tôi đang nuôi một người đàng bà khác, à không, tôi dùng tiền đó để cùng cô tay xây dựng công ty, và hôm nay nó khánh thành đấy!”
“Con khốn!”
“Chị cứ mắng đi, tôi cũng như chị thôi.” Khổng Tiếu Ngâm nhạo báng : “Chẳng phải chị cũng đã bán ngôi nhà mà cha mẹ Hứa Giai Kỳ tặng cho mẹ con cô ta sao? Chị lấy tiền đó để mua sắm, chiều chuộng tôi, bây giờ tôi làm giống như chị từng làm thôi.”
Triết Hàm giận đến run lên, đẩy mạnh Khổng Tiếu Ngâm xuống đất, rống lớn : “Con đàn bà vô liêm sỉ này, tôi đối xử với cô không tệ, cô lại ăn cháo đá bát như vậy sao?”
“Tôi cũng không tàn nhẫn bằng một phần của chị nữa mà.”
Khổng Tiếu Ngâm châm chọc nói : “Chị bảo vợ của mình phá thai, chị đuổi cô ta ra khỏi nhà, chị sẵn sàng đưa tôi lên giường trước mặt vợ của mình, vậy nói xem ai tàn nhẫn hơn ai?”
Nói đoạn, Khổng Tiếu Ngâm ha hả cười lớn : “Thôi nào, chúng ta đi quá sâu vào chuyện này rồi, tôi đến đây là muốn nói cho chị biết chúng ta kết thúc rồi, tôi đi đường tôi, chị đi đường chị, đừng có làm phiền tôi nữa!”
Để lại một tràng cười châm chọc, Khổng Tiếu Ngâm cầm lấy túi xách của mình rời đi, còn không quên nháy mắt với Triết Hàm một cái.
Triết Hàm siết tay thành đấm, dùng sức hất ngã cái bàn làm việc, ồ ồ thở dốc.
“Ng… Ngô tổng, chúng ta làm gì tiếp theo đây?”
“Cút!”
“Ách…”
“Cút ra khỏi đây cho tôi!”
Nam nhân viên sợ hãi, vội vàng để lại tập tài liệu rồi chạy nhanh ra ngoài, không quên đóng cửa phòng tổng tài lại.
Đợi khi nam nhân viên đó đi rồi, Triết Hàm thả người xuống ghế, tay ôm đầu mình, hai vai run rẩy kịch liệt.
….
Vừa bước xuống cầu thang đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn ngào ngạt tỏa ra từ gian bếp ấm cúng. Đới Manh hơi chậm cước bộ, nhìn qua gian bếp nhỏ, vừa vặn bắt gặp bóng lưng bận rộn của Giai Kỳ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Giai Kỳ dừng hẳn động tác, hỏi khẽ : “Đới Manh?”
“Ân.”