Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Lâm Ngọc Khê - 76-77
Chương 76
“Lâm Ngọc Khê, sao cậu lại ở đây?” Chờ đoàn người đi vào, Tằng Kiến mới phát hiện người đứng ở đầu đường hóa ra chính là người bạn ngồi cùng bàn của mình, lúc này Lâm Ngọc Khê mặc quần jeans áo sơmi trắng, trên đầu đội đấu lạp che mất đại bộ phận khuôn mặt làm cho người ta hơi khó nhận ra.
Ngọc Khê cười cười, “Nhà của tớ ở gần đây.” Nói xong nhìn về phía Ngũ thúc, “Ngũ thúc, vài đứa này là bạn học của cháu, để các cậu ấy tới nhà cháu đi.”
Ngũ thúc mặt mày mang cười,”Vậy vừa vặn, cháu chiêu đãi đi, cũng đừng để chúng đến hồ Ảnh Sơn nữa, thay quần áo, đừng để bị đông lạnh.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Ngọc Khê gật đầu đáp lời, “Đi thôi, đến nhà của tớ. Sao chỉ có vài người các cậu, không phải Tào Giai đã nói là muốn đi chơi cùng các cậu sao?”
“Ai biết, đã hẹn xong rồi, kết quả lại thay đổi. Không đến.” Tằng Kiến thấy có chút không vui, trước đó đã nói xong, kết quả không có tới, mặt mũi hắn có chút khó coi.
“Lâm Ngọc Khê, nhà cậu ở tại đây à. Vậy sao cậu không ở nội trú.” Một nam sinh trong lớp bọn cậu tên là Quách Vân Sơn hỏi. Trên người hắn cũng đều là nước, hiển nhiên cũng rơi xuống nước.
“Không, em trai tớ phải đến trường ở trên huyện, chúng tớ ở bên ngoài gần đấy.” Trong vài học sinh này ngoại trừ Tằng Kiến và cậu là cùng lớp năm nhất, còn lại đều là năm hai được phân đến cùng lớp, cho nên cũng không quen thuộc.
Quách Vân Sơn cười cười không hỏi lại.
“Các cậu làm sao lại rơi vào hồ Ảnh Sơn?” Ngọc Khê nghĩ tới hỏi.
Cậu vừa hỏi câu này, Tằng Kiến liền có chút ngượng ngùng, một nam sinh quần áo ẩm ướt khác nở nụ cười, “Còn không phải tại Tằng Kiến, câu cá kết quả bị cá kéo vào trong nước.” Nam sinh này vóc người có chút thấp, ngồi chỗ đầu phòng học, Ngọc Khê và hắn đều không nói chuyện nhiều, người này gọi là Chu Triều.
“Nói đến đây tớ hỏi cậu một chút, hồ ở chỗ các cậu sao lại kỳ quái như vậy, sau khi tớ rơi vào trong nước, cảm giác không bị trầm xuống, đến mép nước muốn leo lên trên lại dùng không nổi lực, cảm giác nước rất dính. Nếu không phải như vậy, Sơn tử và Chu Triều cũng sẽ không bị tớ kéo xuống.” Tằng Kiến thấy lúc đó cảm giác có hơi kỳ lạ.
Ngọc Khê lắc lắc đầu, “Tớ cũng không rõ lắm, từ nhỏ trong nhà đã dặn không được đến hồ Ảnh Sơn chơi. Tớ thật sự chưa xuống lần nào.”
Rất nhanh liền đến cửa nhà Ngọc Khê, bởi vì không quá quen thuộc, vài người nói chuyện không nhiệt tình lắm, tổng cộng bọn họ có sáu người, là bạn học cùng phòng ngủ.
Vào sân, cái sọt lúc trước bỏ lại còn để trước cửa, Ngọc Khê thuận tay cầm đi vào, xoay người nói với mấy người, “Đây là nhà của tớ, Tằng Kiến ba cậu đi tắm rửa một cái đi. Tớ tìm quần áo cho các cậu.” Nói xong liền thấy mấy người Tằng Kiến nhìn đằng ra sau cậu, Ngọc Khê vừa quay đầu lại, “Không có việc gì đâu, đây là Bốn Mắt nhà chúng tớ, tớ mang bọn cậu tiến vào, nó sẽ không cắn người.”