(Cung Đấu, 21+) Vân Phượng Công Chúa(H++) - Chương 11: Trâm ngọc thâm sâu
Dực Khôn cung
Vân Phượng ngâm mình thư giãn trong làn nước sóng sánh với những cánh hoa hồng mềm mại. Thân thể hoàn mỹ của nàng ẩn hiện dưới làn nước, khói sương bốc lên mờ đi nhân ảnh, hình ảnh người con gái với làn da ngọc ngà và khuôn mặt thiên sứ ẩn hiện dưới làn khói, lúc chập chờn hư ảo lúc lại hình hài hiện hữu.
Vân Phượng mân mê cây trâm ngọc phỉ thúy được điêu khắc tinh xảo, khắp thân mình cây trâm được nạm phỉ thúy, nổi bật trên đó là viên đá mắt hổ cùng với chuỗi ngọc Lưu Ly được cài kết tinh xảo, đây thực sự là bảo vật ngàn năm có một.
– Chủ tử, quả thực Hoàng Thượng rất yêu chiều người, bảo vật quý như vậy mà cũng đem tặng người, đây là giai đoạn tốt để người cầu xin cho Bắc Mạc của chúng ta rồi – Ý Lan vừa hầu chủ tử tắm vừa nói
-Bắc Mạc suy vong đâu chỉ một hai lời nói là cứu được, ta mới chỉ là một Uyển Nghi trong cung cấm, quyền lực không có, công lao chưa thành lấy tư cách gì để đòi Hoàng Thượng cứu lấy một đất nước đang thoi thóp như Bắc Mạc – Vân Phượng đáy mắt lạnh lẽo ném cây trâm trên tay xuống nước, cây trâm ngọc thả vào nước tỏa ra những ánh hào quang đẹp đến nhức mắt.
-Nương nương, đó là cây trâm Hoàng Thượng tặng người, đừng để bị xây xát gì, nếu không… – Ý Lan vội vã nhặt cây trâm trong nước,mặt mày tái mét.
-Bảo vật quý ở giai thoại, quý ở tấm chân tình, cây trâm này mới được Tây Vực tiến cống trong năm nay, xem ra chẳng có giai thoại gì đặc biệt. Còn nói về tấm lòng của người tặng lại càng không còn gì để bàn hết – Vân Phượng nhắm nghiền đôi mắt trong suốt như pha lê lại, đôi mày thon dài tinh tế khẽ nheo lại.
-Tấm lòng của người tặng? Chẳng phải cây trâm này là Hoàng Thượng tặng người sao,chủ tử nói gì nô tì không hiểu – Ý Lan mặt mày khó hiểu nhìn cây trâm ngọc trong tay
-Hắn hứa với ta sinh thần ta nhất định hắn sẽ đến, phải, hắn đến, nhưng đến là để tìm kiếm nhục dục hoan lạc chứ không hề nghĩ đến cảm giác của ta. Sau đó hắn còn quay lại đòi hỏi ta hầu hạ hắn hết lần này đến lần khác và cuối cùng… Một cây trâm ngọc? – Vân Phượng giật lấy cây trâm ngọc từ tay của Ý Lan ném thẳng xuống đất.
Trâm ngọc vỡ tan thành từng mảnh, ngọc lưu ly đỏ đến gai mắt và màu xanh huyền bí của đá mắt hổ trộn lẫn với nhau óng ánh đẹp mắt.
Tất cả đã vỡ vụn trong chớp mắt…
– Chủ tử!!!!! Tại sao người lại làm thế, đây là đồ Hoàng Thượng ban tặng sinh thần người mà!!!! – Ý Lan hốt hoảng bất lực nhìn những mảnh vỡ tan tác dưới đất, gương mặt sợ hãi hoang mang tột cùng – Chủ tử, người có bao giờ hành xử không cẩn thận như thế này đâu, nếu như một ngày Hoàng Thượng hỏi đến cây trâm quý này thì chúng ta phải làm sao??!!! Đây là cống phẩm từ Tây Vực đó!! Hoàng Thượng đã đến tận Dực Khôn cung trao tận tay người bảo vật quý giá như vậy, giờ đã vỡ tan tành rồi chúng ta phải làm sao!!???
– Xạ hương!
– Dạ?!
-Ngươi nhìn kĩ xem trong đống ngọc vỡ đó có những mảnh vụn màu trắng đục. Đó là xạ hương! – Vân Phượng bình thản đáp lời