Công Chúa Đại Việt - Chân Tình Ngàn Năm (18+) - Chương 9 - Trong hang động
Sau khi buổi dạ tiệc, Liêu Vương mang Chiêu Nhi rời đi. Lý Tụng tụ khí ngưng thần, sử dụng khinh công thừa bay về hướng Nam cung. Chỉ chốc lát sau, hắn đã lặng lẽ đi đến bên ngoài cửa phòng của Thuỷ Linh.
Vẫn canh giữ ở ngoài cửa Tiểu Yến, Tiểu Oanh cùng tính cảnh giác cao phát hiện có người tới gần. Sau khi liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, lập tức đồng loạt nhẹ rút kiếm ra trong tay, chờ người hiện thân.
Thấy rõ người này, tinh thần căng thẳng của hai người thế này mới thả lỏng, đem chuôi kiếm thu lại, phục thân muốn thỉnh an thì Lý Tụng ngăn lại. Hắn phất tay ra hiệu không lên tiếng, tiếp theo bảo các nàng im lặng lui ra. Hai người nhận được chỉ thị, lập tức hiểu ý gật đầu, hai tay ôm quyền cung kính lui ra, nhiệm vụ các nàng tối nay bảo vệ Nam phi nương nương chấm dứt, còn lại liền giao cho Hoàng thượng.
Sợ đánh thức ái phi đang ngủ say, Lý Tụng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cho dù lực đạo rất nhẹ vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt. Đi vào trong phòng đóng cửa lại, hắn không tiếng động đi tới trước giường của nàng. Nhìn thấy khuôn mặt nàng đang ngủ say, may mà thanh âm mới vừa rồi không quấy nhiễu. Lý Tụng ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn nàng không tự giác để lộ ra vẻ dịu dàng ngay cả chính hắn cũng khó mà tin. Trong dạ tiệc tối nay, tuy rằng trước mặt là tướng quân, đại thần trong cung, nhưng trong đầu hắn lại tràn đầy đều là thân ảnh của nàng.
Dung nhan xinh đẹp, dáng người thon thả, bộ ngực sữa tuyết trắng, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào chín, còn có mật huyệt thủy nộn kia làm hắn mất hồn. Cảm giác hắn đối với nàng thực sự vượt xa ngoài sức tưởng tượng của hắn. Nữ nhân với hắn luôn luôn chỉ là công cụ phát tiết. Lần đầu tiên, hắn có xúc động muốn hảo hảo yêu thương một người.
Nữ nhân này, hắn thực sự có thể tin tưởng?
Lần này, lão Hoàng đế Đại Việt kia thật sự là dùng đúng con cờ, nhưng ông ta lại dùng chính nữ nhi của ông ta, dâng tặng cho hắn làm lễ vật ngưng chiến. Thảm hại hơn là hắn lại thật sự đối với tiểu nữ này động tình. Vốn dĩ ban đầu hắn nhận người chỉ là giả vờ bên ngoài. Nhất thống thiên hạ, là sứ mệnh của hắn, là nhiệm vụ của hắn. Hôm nay, Liêu Vương đặc biệt từ Tây phương tới đây, chính là hy vọng hắn có thể xuất binh hỗ trợ, cùng nhau tiến đánh Đại Việt.
Kỳ thật với thực lực của Đại đường, hắn hoàn toàn không cần cùng Liêu Vương hợp tác là có thể đánh chiếm Đại Việt, mà diệt trừ Liêu quốc với hắn mà nói cũng là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng, sự xuất hiện của nàng, đã quấy rối toàn bộ kế hoạch của hắn. Không lẽ hắn lại vì nàng, buông bỏ cho sứ mệnh thống nhất thiên hạ sao? Đây là dặn dò duy nhất của tổ phụ hắn trước khi chết. Hít thật sâu một hơi, lại thở ra, mày hơi buông lỏng, hắn cần suy nghĩ lại kế hoạch của hắn.
Thuỷ Linh ưm một tiếng, như là bất an thoáng trở mình, cái chăn lặng lẽ rơi xuống, da thịt bóng loáng lộ ra hơn phân nửa, đầy đặn tròn trịa lập tức rơi vào đôi mắt của hắn. Cảnh này tượng làm thức tỉnh phân thân của hắn đang ngủ quên. Lập tức có dục vọng muốn chiếm giữ lấy nàng, vốn dĩ đêm nay muốn buông tha nàng, nhưng hắn hiện tại vẫn là không thể làm được. Thế là Lý Tụng rất nhanh cởi xuống áo khoác trên người, không lâu sau, đã trần như nhộng, hắn xốc lên tấm chăn mềm mại nhảy lên giường.