Con Dâu Nhà Giàu (P1) - C21: lửa giận bừng bừng
Chương 21: Lửa giận bừng bừng
Lúc gần đi, Chu Thiến lại chạm mặt Kiều Tranh một lần. Lúc ấy, Triệu Hi Thành đang bắt tay chào tạm biệt Kiều Tranh, anh nói:
– Kiều tổng xin hãy nghĩ về lời đề nghị khi nãy của tôi, chuyện này rất có lợi với cả hai chúng ta
Kiều Tranh mỉm cười, nho nhã mà lại khiêm tốn:
– Tôi nhất định sẽ suy nghĩ thận trọng, Sếp Triệu đi từ từ
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ dồn vàocâu nói nhẹ nhàng:
– Triệu phu nhân, đi thong thả.
Chu Thiến chưa từng thấy ánh mắt này củaanh, dường như có áp lực, vô cùng ưu thương, chân tình sâu sắc và sự bất đắc dĩ vô cùng. Cô không khỏi ngây người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mànói không nên lời.
Đột nhiên, Triệu Hi Thành ôm thắt lưngcô, tay căng thẳng rồi hung hăng bấm eo cô. Chu Thiến đau đến thiếu chút nữa kêu lớn nhưng lập tức cũng tỉnh táo lại
Cô phẫn nộ nhìn về phía Triệu Hi Thành, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Hi Thành thoải mái nói với Kiều Tranh và Thượng Quan Nhược Tuyết:
– Vợ tôi hôm qua ngủ không ngon, cho nên tinh thần có chút bất an, thật ngại quá
Nghe xong lời này, sắc mặt Kiều Tranh trắng bệch, mà ánh mắt Thượng Quan Nhược Tuyết nhìn cô sắc như đao
Chu Thiến càng tức giận. Anh ta cố ý, anh ta cố ý làm cho anh Kiều Tranh hiểu lầm!
Triệu Hi Thành nhìn biểu hiện của tất cả mọi người, trong lòng cười lạnh rồi quay đầu nhìn Chu Thiến, giọng dịu dàng:
– Còn không mau nói lời từ biệt với sếp Kiều
Nhưng Chu Thiến không có cách nào bỏ quahàn băng trong ánh mắt thâm trầm của Triệu Hi Thành, điều này khiếntrong nháy mắt, máu cô đông cứng lại
Nguy rồi, cô quá sơ suất, giờ cô là vợcủa Triệu Hi Thành, anh ta là người bá đạo như vậy sao có thể cho phépvợ mình thất thố khi gặp lại tình nhân cũ như vậy. Kẻ trời sinh tàn nhẫn như anh ta sẽ làm gì với cô đây?
Vừa nghĩ đến đó, Chu Thiến cảm thấy như ngã vào hầm băng, lạnh thấu xương, mặt tái mét
Cô nhìn về phía Kiều Tranh, lúc này trong mắt Kiều Tranh đầy sự thân thiết, cô vừa chạm đến ánh mắt đó tim đã đau đớn, chỉ đành cúi đầu, giọng như muỗi kêu:
– Tạm biệt
Sau đó bị Triệu Hi Thành đưa đi
Bọn họ đi rồi, Kiều Tranh vẫn đứng ở đó nhìn bóng dáng cô, hồi lâu không động đậy. Không ngờ, vừa về nước đã gặp lại cô…
– Kiều Tranh
Thượng Quan Nhược Tuyết khẽ gọi anh, vẻ mặt u buồn:
– Anh đã nói đã quên cô ấy, muốn bắt đầu lại từ đầu
Bọn họ đứng ở ngoài hành lang, lúc này khách khứa đã vãn, chỉ còn mấy nhân viên đang dọn dẹp
Cho nên giọng nói của cô vang lên trongđại sảnh vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến độ Kiều Tranh không thể bỏ qua nó. Bên tai lại như nghe được giọng nói dịu dàng kia: