Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 98: Anh sắp bốn mươi rồi
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Khẩu trang rơi xuống.
Trên gương mặt vốn dĩ lạnh lùng, giờ phút này lại có đủ loại màu sắc.
Nhìn những dấu vết xanh tím ứ máu là đủ để biết đã bị đánh thảm đến mức nào.
Trong lúc nhất thời không nói được câu gì, Đồng Kinh Niên theo bản năng muốn che mặt lại nhưng anh cảm thấy hành động này quá thừa thãi, bởi vì người đang đứng ở trước mặt đã thấy được rồi.
Anh có chút ảo não, nếu sớm biết Tô Tâm Đường sẽ kéo khẩu trang xuống thì anh không nên xuất hiện ở đây.
“Tư Nam đánh?”
Tô Tâm Đường hoảng sợ, rõ ràng bên cạnh anh luôn có vệ sĩ đi theo cơ mà, sao lại để bị thương đến mức này chứ.
“Ừ.”
Đồng Kinh Niên đáp.
Tô Tâm Đường: “Anh đã nói những gì?”
“Báo cho Tư Nam một tiếng rằng anh coi trọng em, muốn cùng em ở bên nhau.”
Vừa dứt lời, anh liền suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung thêm.
“Không đau.”
Cho nên đừng khóc.
Đồng Kinh Niên rất sợ Tô Tâm Đường sẽ khóc khi nhìn thấy bộ dạng này của anh, cũng chính vì lý do này nên anh mới không trở về nhà và còn phải đeo khẩu trang. Anh muốn đợi qua một khoảng thời gian để vết thương trên mặt đỡ hơn rồi mới gặp Tô Tâm Đường.
Sau đó Đồng Kinh Niên nghe được một tràng tiếng cười vang trời —-
Hahahaha!
Tô Tâm Đường cười một cách kiêu ngạo, cười đến mức cả người run rẩy, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
“Đờ mờ, anh trâu bò thật đấy hahaha.”
“Vậy là anh đã nói thẳng vào mặt Tư Nam rằng anh thích bạn gái của anh ta.”
“Anh cắm lên đầu của người ta một cái sừng nên bị đánh như vậy cũng không có vấn đề gì đâu.”
Đồng Kinh Niên: “…”
Được lắm, không những cô không khóc mà còn cười rất rất to.
Đồng Kinh Niên bị chọc giận: “Đừng cười nữa.”
Tô Tâm Đường cười đến mức nấc cụt luôn rồi.
“Hahahaha hức.”
Đồng Kinh Niên không nói được cô nên anh ngay lập tức túm lấy người ôm vào trong ngực mình, trực tiếp dùng miệng hôn Tô Tâm Đường khiến cô hít thở không thông.
“… Em nghi ngờ anh đang muốn khiến em nghẹn chết.”
Sau khi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, Tô Tâm Đường khàn giọng nói ra một câu.
Đồng Kinh Niên bị cô lây bệnh cho rồi, hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau mà cười. Đương nhiên nụ cười của anh so với cô vẫn rụt rè hơn.
Có lẽ những cặp đôi ở bên nhau càng lâu thì càng trở nên giống nhau.
“Về nhà đi.”