Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô - Chương 97: Đừng mặc ít như vậy
Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Đồng Kinh Niên hẹn gặp Tư Nam tại một bãi biển ở khu vực ngoại thành. Hôm nay gió rất lớn, vì đang là mùa đông nên nơi này không hề có một bóng người nào.
Tư Nam đang bước đi bên cạnh anh.
“Kinh Niên, sao đột nhiên lại hẹn tôi đến nơi này để làm gì?”
“Có chuyện muốn nói sao?”
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, nghiêm túc quá rồi đấy.”
Tư Nam cười, vỗ lên bả vai của Đồng Kinh Niên.
Đúng như Tư Nam vừa nói, hôm nay Đồng Kinh Niên rất nghiêm túc. Tuy rằng cũng không khác với dáng vẻ thường ngày, nhưng lúc này đây trên gương mặt của anh lại chẳng có một chút tươi cười nào cả.
Anh cũng cảm thấy nơi đây không thích hợp để đứng cười.
Thậm chí anh còn nhấc xuống bàn tay của Tư Nam đang đặt trên vai mình.
“Tư Nam, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
Tư Nam hơi kinh ngạc, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó nên vẻ tươi cười trên gương mặt cũng giảm bớt.
Gió lạnh thổi qua, giọng nói của Đồng Kinh Niên rất rõ ràng.
“Tôi thích Tô Tâm Đường, muốn cùng với cô ấy ở bên nhau… Thật xin lỗi, nếu cậu không thể chấp nhận được thì cứ đánh đi, tôi sẽ không đánh trả.”
Đối với Tư Nam, Đồng Kinh Niên vẫn cần phải xin lỗi, dù sao thì cũng là anh đào góc tường của bạn thân mình.
Kỳ thật anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, trước đây ở nhà thường thấy mẹ và chị gái xem những bộ phim truyền hình kể về anh em bạn bè tranh chấp nhau chỉ vì một người phụ nữ. Khi ấy Đồng Kinh Niên còn khịt mũi coi thường, cảm thấy loại kịch bản đó thật máu chó.
Phụ nữ nào mà chẳng giống nhau, vì một người phụ nữ mà khiến cho tình cảm bạn bè rạn nứt thì đúng là lãng phí thời gian và sức lực.
Huống chi anh còn chướng mắt kiểu phụ nữ ồn ào, tục tằn.
Nhưng Đồng Kinh Niên quả thật đã sai rồi, cô gái mà anh quen lại không hề giống với những người khác. Chẳng ngoan ngoãn cũng chẳng dịu dàng, vui vẻ thì cười, khó chịu thì khóc, lại còn sống rất tùy hứng.
Đến bây giờ thì anh phải thừa nhận rằng, Tô Tâm Đường đúng là một cô gái rất ồn ào và tục tằn. Nhưng anh lại cứ say mê cô như vậy, thậm chí còn không ngại đoạt lấy cô từ tay của người bạn đã cùng anh lớn lên.
Nắm đấm gào thét mà đến, nện thẳng lên mặt của anh. Đau thật đấy, trong miệng có mùi máu tươi rồi.
Đồng Kinh Niên thực hiện đúng như lời anh đã nói, không hề đánh trả, anh đứng yên một chỗ nhận lấy từng cú đấm của Tư Nam.
Anh biết sau chuyện này có khả năng mình sẽ mất đi một người bạn rất rất tốt. Cho dù hai người bọn họ không hoàn toàn tuyệt giao, thì cũng không thể quay trở lại được như trước kia nữa.